Năm trăm năm dài bao nhiêu?
Những lời trước kia người từng nói có còn giá trị không?
Người đã quên rồi cớ sao ta vẫn còn nhớ?
Tiểu Bạch Long nằm trong lòng của hòa thượng, không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng bước chân bình bịch của hắn, nàng ngửi được hương vị của nam nhân trên người hắn, bất giác cảm thấy thật lạ, có cảm giác muốn say.
Rốt cuộc hòa thượng cũng dừng lại, Tiểu Bạch Long được ném trở lại trong nước, nàng xoay quanh, thấy mình đang ở trong một lu nước.
Hòa thượng ngồi bên cạnh, thở hổn hển.
Hòa thượng này đúng là người tốt. Tiểu Bạch Long thầm nghĩ, lắc lư chiếc đuôi của mình.
Lúc này hòa thượng chợt đứng lên, đến gần chiếc lu nhìn nàng, lẩm nhẩm bên miệng: “Hấp? Hay kho đây?”
Tiểu Bạch Long suýt thì chỉm thẳng xuống đáy, náo loạn nửa ngày vẫn là muốn ăn thịt người ta?
“Ha ha ha, xem ngươi sợ kìa!” Hòa thượng cười nói, giơ tay chọc nàng.
Tay của hòa thượng vừa chạm nhẹ lên người nàng, một cảm giác tê rần lập tức lan khắp toàn thân, nàng vội vàng né tránh.
Lẽ nào hòa thượng biết nàng nghe hiểu tiếng người.
Không, hắn không biết, giờ hắn đã quay ra nói chuyện với bụi hoa trước nhà.
“Lúc ta đi vắng các ngươi có ngoan không? Đám kiến có đến ức hiếp các ngươi không? Hôm qua ta đã đàm phán xong với chúng, chắc không có chuyện gì nữa đâu. Sau này nhìn thấy chúng thì đừng có phun nước bọt vào chúng nữa.”
Đúng là một tên hòa thượng thú vị kì quái, Tiểu Bạch Long nghĩ, nhìn hắn cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-truyen/10345/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.