Năm trăm năm dài lắm sao?
Những gì đã mất đi
Không thể tìm lại được sao?
Khi lần đầu tiên mặt trăng xuất hiện trên bầu trời, Thiên Bồng đã có mặt ở đó chứng kiến tất cả.
Hắn nhìn nàng thu nhặt vô số những hạt bụi nhỏ lơ lửng giữa trời và đất, lựa ra từng hạt từng hạt màu bạc, trong năm tỷ tỷ hạt bụi mới có một hạt, nàng vô cùng kiên nhẫn mà lựa ra từng hạt như thế, Thiên Bồng đứng bên cạnh nhìn, khi nàng làm việc không cho phép Thiên Bồng nói chuyện, sợ sẽ thổi những hạt cát bay đi, thế là Thiên Bồng không hề lên tiếng, khi có những người du hành đi lướt qua giữa những tinh hà, Thiên Bồng còn giương đôi cánh rộng của mình ra giúp nàng chắn gió và những hạt tạp trần. Nàng cứ liên tục làm suốt tám mươi vạn năm, Thiên Bồng cũng lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi tám mươi vạn năm, tám mươi vạn năm hai người không mở miệng nói với nhau câu nào, thậm chí nàng cũng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ chú tâm vào đống cát của nàng, nhưng Thiên Bồng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, có một người để hắn lẳng lặng quan tâm, có một người cần hắn giúp đỡ, nào sợ mấy ngàn năm mới cần đến hắn một lần, so với cuộc sống cô độc một mình không chút ánh sáng giữa thiên hà trước đây tốt hơn biết bao nhiêu.
Cứ như thế chọn ra mười tỷ tỷ hạt bụi bạc, cứ như thế cho đến một ngày nọ, nàng phất tay lên, hàng tỷ tỷ hạt bụi bạc bay lên không trung, giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-truyen/10336/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.