Nơi đây là một khu rừng sắc tím, khắp nơi mọc toàn các loại thực vật kỳ quái với màn sương mù ̣̀màu xanh dày đặc bao phủ quanh năm, càng đi sâu vào, dưới chân lại càng ẩm ướt, trên đầu lạì càng âm u, cuối cùng, những tán lá cũng che khuất cả bầu trời, Đường Tăng lạc đường mất rồi.
“Hay thật, có nhiều sức sống thế này, nhiều sinh mệnh khác nhau quá!” Đường Tăng vui mừng nói.
“Đa tạ!” Có một giọng nói đáp lại.
Đường Tăng quay đầu lại, thấy một cái cây biết nóị, trong đám lá màu tím lộ ra hai con mắt đang chớp chớp.
“Thật đáng kinh ngạc, ta thấy một con yêu quái, ta rất thích những thứ vượt ra khỏi lẽ thường, sinh mệnh quả nhiên là một điều vô cùng kỳ diệu, để ta sờ người một chút nha, tinh linh của đất.” Đường Tăng đưa tay ra, thích thú sờ lên thân cây.
Trên thân cây tiết ra chất dịch màu tím, sờ lên vô cùng trơn trượt.
Cây rất thoải mái khi được sờ, hàng ngàn hàng vạn tán lá của nó cũng thoải mái mà lay động.
“Ôi, mấy vạn năm không ai sờ ta rồi, trước đây… chắc là mấy ngàn năm trước, có một đám khỉ suốt ngày chơi đùa trên thân ta, sau này không biết chúng đã đi đâu hết. Lúc đó ta còn chưa có mắt, chỉ có thể cảm giác được có rất nhiều sinh linh động đậy được nói chuyện, ca hát ở bên cạnh, ta không thấy được, cũng không động đậy được, nhưng ta rất hạnh phúc. Bây giờ cuối cùng đã mọc mắt rồi. Nhưng lại không biết chúng đã đi đâu, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-truyen/10331/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.