Nhan Cửu Vân hơi ngẩn người, " Nhớ nhà? Tất nhiên là phải nhớ chứ!".Nàng cười một tiếng rồi cụp mi trầm giọng," Nhưng biết làm sao được đây? Từ khi đến nơi này, ta đã biết nếu không làm xong cái nhiệm vụ quái quỷ này thì về nhà kiểu gì? Thật ra đôi lúc cũng chán nản lắm chứ. Nhớ máy tính, TV, điện thoại với cả đồ ăn thức uống hiện đại quá mà biết làm sao được? Nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ gia đình, nhớ bạn bè! Có lúc ta tự hỏi, rốt cuộc bản thân mình đến từ đâu và là cái gì? Mọi thứ dường như quá mơ hồ, giống như bị một lớp màn che khuất, muốn tìm hiểu là phải vén tấm màn này lên, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể hoàn toàn nhìn vào bên trong được! Nhưng mà bù lại, Cửu tiên đã cho chúng ta nhiều gợi ý, giống như một chuyến phiêu lưu hấp dẫn, mặc dù ta không biết chuyện này sẽ kéo dài đến bao giờ nhưng ta sẽ cố gắng hết mình, lạc quan và tin tưởng vào tương lai!".
Không khí dường như tĩnh lặng đi nhiều. Sương đêm se se lạnh, lạnh đến thấu lòng người. Thỉnh thoảng lại có tiếng ve kêu, tiếng lá xào xạc. Ánh trăng mờ ảo cũng nhuốm một tầng bi thương.
Tô Thanh Trúc im lặng, hay nói đúng hơn là hắn cũng chẳng biết mình nên nói cái gì. Nói thật ra, nhiệm vụ sư phụ giao cho hắn, muốn hắn đi làm cũng có mục đích riêng, đó chính là bài khảo sát để Tô Thanh Trúc chính thức trở thành một trong hàng ngũ tiên nhân của Thiên đình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-hanh-tau-giang-ho-ky/2868351/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.