Sáng ngày hôm sau đó, nhóm người của Hải rời khỏi nhà trọ đi đến Thất Thải Tiêu Cục. Đội bảo tiêu của Trung Tứ Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, đang đợi sẵn trước cửa. Bọn họ mang theo mười bốn người, trong đó có sáu người bao gồm Trung Tứ Phong ăn mặc quần áo khác biệt với màu sắc không giống nhau, tượng trưng cho màu sắc của cầu vồng.
Khi Hải đến, bọn họ liền củng cố đội hình tiếp đón. Khí giới nghiêm trang, chuẩn bị chu toàn. Hải không nói nhiều, chỉ gật đầu với họ rồi thôi. Trung Tứ Phong hiểu được ý của hắn, không cần hỏi bất cứ thứ gì liền quay lại gọi người sau lưng bắt đầu lên đường.
Bọn họ bộ hành trên đường, hướng về phía cổng thành nơi tiếp cận sa mạc Bạch Sát. Dọc đường có không ít ánh mắt nhìn theo. Tuy bảo tiêu đôi ở đây không phải xa lạ, nhưng vào thời điểm này mà lại xuất hành thì lại không giống lẽ thường. Thế nên âm thanh xì xào bàn tán là không thể thiếu.
• Thất Tinh Ủng Nguyệt lại có người muốn vào sa mạc, thật là muốn chết.
• ồh ! Đó không phải là Trung Tứ Phong của Thất Thải Tiêu Cục sao, người được bảo tiêu là ai nhỉ.
• Nghe nói tiêu cục của bọn họ đang trên đà giải tán, có lẽ bí quá hóa liều đây mà.
• Ngươi mau nhìn, những nữ nhân kia thật xinh đẹp....
• Như vậy lại muốn đi vào sa mạc, đáng tiếc....
• Chậc.. Chậc....
Tiếng ồn của dân chúng cứ luyên thuyên mãi không dứt, bọn họ bàn tán đủ thứ mọi kiểu trên đời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-chuyen-the/1766161/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.