Hải ở lại Phượng tộc vẹn một ngày, sáng hôm sau hắn liền tìm Thiên Tước Tiên Tử để từ giã. Lúc nói lời chia tay nàng còn lưu luyến lắm, chỉ là không có lý do gì để giữ lại hắn, thân phận của nàng lại vô cùng quan trọng nên khó lòng bỏ nhà theo trai, à không theo hắn. Vì vậy nàng chỉ đành để hắn rời đi.
• Bảo trọng....
Hải mỉm cười với nàng, sau đó liền ngự Cân Đẩu Vân bay đi.
• Ta nhất định sẽ đến tìm huynh...
Thiên Tước Tiên Tử phía sau gọi lớn, chỉ là chẳng biết hắn có nghe thấy hay không nữa. Cuối cùng nàng lặng bùi ngùi, mang khuôn mặt thất lạc quay về.
.......
Từ Phượng tộc phi hành trở về Quốc Sư Phủ xa xôi diệu vợi. Dù là thân thủ bất phàm Hải cũng phải tốn mấy ngày liền. May là hiện tại hắn bản lĩnh cao, không ăn không nghỉ liên tục bay không ngừng cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ tư hắn cũng đến được phạm vi Hoàng Thành. Tới đây thì cũng coi như đã về nhà. Vẻ mặt hắn giãn ra, nhất thời gia tốc cực nhanh, chớp mắt liền biến mất giữa bầu trời.
Mang danh là quan nhất phẩm của triều đình, tuy nhiên quốc sư phủ lại an nhàn vô cùng. Không có việc gì quan trọng, người trong cung chẳng bao giờ đến làm phiền nơi này. Nói chức vụ Quốc Sư kia là hữu danh vô thực cũng không sai mấy. Và tất nhiên Hải cũng chẳng quan tâm là gì.
Quốc Sư phu nhân, mặc dù chưa có một danh phận chính thức nhưng tất cả mọi người đều ngầm công nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-chuyen-the/1766155/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.