•Vậy tính ra ngươi đã ở đây một vạn năm rồi nhỉ.
Sau khi nghe Thôi Phán Quan kể chuyện, Hải liền ngộ ra một vấn đề, lập tức quay sang hỏi.
•Haizzzz... Thời gian thật sự rất dài. Ta gần như đã sống đến chán ngấy rồi.
Thôi Phán Quan thở dài, bộ dạng mệt mỏi, tịch mịch.
•Theo lẽ thường thì ngươi đáng lý không thể tồn tại lâu như vậy.
Hải hơi cau mày. Nhìn Thôi Phán Quan thắc mắc.
•Ta vốn là một hồn thể được âm ty chọn lựa. Trừ khi bị giết nếu không ta vĩnh viễn không thể biến mất.
Thôi Phán Quan thiểu não đáp. Dường như sự bất diệt mà y vừa đề cập tới lại không thể khiến cho y thích thú.
•Ồh... Hiện tại âm ty đã bị đóng, làm cách nào để mở được nó.
Hải hứng thú ồ lên một tiếng, đoạn hỏi.
•Ta không biết, muốn mở cửa âm ty e rằng chỉ có nhân đế làm được.
Thôi Phán Quan lắc đầu đáp.
•Nhân đế...
Hải nghe Thôi Phán Quan đề cập đến danh dự này liền ngạc nhiên hỏi. Bản thân hắn đối với vị đại nhân vật này còn hiểu biết không rõ ràng.
•Phải, y chính là người đã phong ấn âm ty. Trên đời này ngoại trừ y thì không còn ai có thể mở nó ra....
Thôi Phán Quan trả lời.
•Tại sao Nhân Đế lại phong ấn âm ty. Hơn nữa, đã qua một vạn năm rồi, liệu ông ta có còn sống hay không.
Hải vẫn còn vô vàn điều khó hiểu. Với bản tính của hắn nếu không hỏi ra cặn kẽ thì chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên người hắn hi vọng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-chuyen-the/1766134/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.