Du Môn Tiểu Trấn. Một trấn nhỏ cách An Lạc Cư hơn ba mươi dặm. Trời nhá nhem tối, bên trong thôn đèn dầu đã thắp. Thôn dân đều đã về nhà. 
Đoàn xe ngựa của Hải cộc cộc lăn bánh vào thôn. Bọn họ dừng lại trước một khách điếm nhỏ. Rộng chừng bốn năm mẫu đất. Bên trong vắng vẻ, không thấy người ra vào. 
Bịch. 
Tên thầy pháp xuống ngựa. Lon ton chạy vào trong. Được một lúc lại thấy hắn đi ra. 
•Được rồi, chúng ta có thể vào nghỉ ngơi đêm nay. 
Tên thầy pháp nói chuyện với Hải. 
•Ừm. 
Hải gật đầu, cũng không nói gì thêm. Có chỗ ngủ liền tốt. 
Vậy là cả đoàn lục đục kéo xe kéo người đi vào trong. 
Bên trong khách điếm treo đèn lồng, ánh sáng leo lét. Lảo bản của quán là đàn ông. Tuổi quá tứ tuần, ăn mặc bình dị. Lão vừa trông thấy khách liền niềm nở cười. Tận tình tiếp đón. Ở cái chốn hẻo lánh này làm ăn rất khó khăn. Có khách liền may mắn, huống chi bọn họ nhiều người như vậy. 
Nhà khách diện tích nhỏ. Không có bao nhiêu phòng. Trước khi bọn Hải đến thì đã có người khác ở nên chỉ còn lại bốn phòng. Ngặt nỗi thay bọn họ có tận mười người, bởi vậy phải chia ra ngủ chung. Sau một hồi phân phối, rốt cuộc Hải cùng với Tiểu Thanh và Bạch Linh Nhi bị nhét chung một phòng. Vọng Thiên cùng tên thầy pháp một phòng. Còn lại năm xa phu thì chia ra hai phòng còn lại. 
Buổi tối, ai nấy đều đã ngủ say. Vì đi đường xa nên mọi người đều mệt mỏi. Hải cùng với hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-chuyen-the/159486/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.