Vậy là cả đám người dưới sự dẫn dắt của Hải bắt hùng hùng hổ hổ, xách gậy chạy thẳng lên núi.
Nếu là bình thường bọn họ nghe tới yêu quái chắc chắn sẽ sợ hãi đến vãi ra quần. Thế nhưng lần này lại khác, có Hải dẫn đầu khiến cho bọn họ hăng hái lạ thường. Nhất là tên thầy pháp, càng là hứng khởi vô cùng. Đối với hắn lần này đi chính là bội thu, chỉ cần núp phía sau Hải rồi thỉnh thoảng thu nhặt là được.
Cứ thế mỗi người mang một suy nghĩ hướng đỉnh núi thẳng tiến.
Phục Dương Sơn không cao lắm, từ chỗ sơn trại đi lên chừng mấy chục dặm, đoàn người chỉ mất gần hai canh giờ liền tới nơi.
•Kỳ lạ, tại sao trên này lại không có gì...
Hải nhìn xung quanh bốn phía trên Đỉnh núi, bật thốt.
Khắp nơi là cây rừng rậm rạp. Phục Dương Sơn là một ngọn núi già, đỉnh núi đã sớm bị thời gian gọt phẳng. Tạo thành một khu rừng nguyên sinh. Tuy nhiên hắn không thấy có gì bất thường ở đây, mọi thứ đều tĩnh lặng.
•Cái quái gì, chẳng lẽ không phải ở đây.
Hải buồn bực nói. Trong lúc hắn suy tư thì bỗng dưng có tiếng gọi.
•Úy.. Bên kia hình như có hang động..
Một tráng đinh kêu lên. Lập tức hấp dẫn đám người kéo qua xem. Thì ra phía dưới một mõm đá có một cái hang, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện.
•Giỏi lắm...
Hải vỗ vỗ vai tên đó, khen ngợi ánh mắt của hắn rất tốt, chỗ vậy mà cũng nhìn thấy, đáng nể a. Tên kia được khen lập tức sướng tê, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-chuyen-the/159467/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.