Chương trước
Chương sau
Trầm Tri Thư miễn cưỡng đứng dậy, xoa xoa cái trán vì say rượu mà đau nhức, ngồi yên hồi lâu, mới cho người hầu vào hầu hạ thay quần áo rửa mặt.

Dân tình ở Thanh Châu không thể so với trong kinh, người ở phía bắc có nhiều kẻ rất ngông cuồng, hắn từ lúc đảm nhiệm tới nay cũng gặp qua không ít điêu dân khó dây dưa, bởi vậy lúc nghe người nói có nữ tử tới đòi nợ liền cũng không để trong lòng, chỉ coi như những nữ tử bình thường muốn mượn cớ cáo trạng mà thôi.

Đợi lúc đến tiền đường phủ nha, lại thấy một nữ tử mặc áo lông cáo, quần lụa màu xang, hai ống tay áo đang khép lại, bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi trên băng ghế, đôi mắt sáng ngời như sao, nhìn chằm chằm hắn đi tới.

Hồ Việt Lâm đứng ở một bên, trong tay niết tấm giấy mỏng, sắc mặt có hơi lúng túng.

Nàng thấy Trầm Tri Thư đến gần, lúc này mới đứng dậy, nhàn nhạt khom người một chút, "Dân nữ Nghiêm Phức Chi, bái kiến tri châu Trầm đại nhân."

Hai chữ "Tri châu" còn cắn rất nặng, nghe ra bên trong có chút châm chọc.

Trầm Tri Thư đứng yên, lúc này nhìn rõ mặt nàng, bất giác nhất thời ngạc nhiên, nhớ tới nàng chính là nữ tử ngày đó gặp ở Nghiêm gia Bác Phong Lâu phủ Trùng Châu---

Nghiêm Phức Chi lại híp mắt, cằm nhọn hơi khẽ nâng lên, khóe miệng nhếch lên một cái, cười nói: "Trầm đại nhân, vẫn khỏe chứ."

Ban đầu ở nữ học nàng đã lén nhìn thấy hắn, cũng biết thân phận của hắn, nên lúc này cũng không thấy hốt hoảng, ngược lại hắn vẫn là dáng vẻ mơ màng không kịp phản ứng, nửa ngày cũng không thốt lên một chữ.

Hồ Việt Lâm thong thả bước tới hai bước, tiến sát bên lỗ tai hắn, thấp giọng nói: "đại công tử, đây là đại tiểu thư Nghiêm gia Trùng Châu phủ..."



Trầm Tri Thư bỗng nhiên thiêu mi, ánh mắt nhìn nàng lập tức thay đổi.

Nghiêm Phức Chi.

Khó trách ngày đó ở Bác Phong Lâu nàng lại có thể càn rỡ làm bậy như vậy. Đó chính là tửu lâu nhà nàng, nàng có ai mà không dám đắc tội?

Nghiêm gia là thương nhân nổi danh ở Triều An Bắc Lộ, từ lúc hắn tới Thanh Châu đã nghe một chút tiếng tăm. Nhưng tuy là biết không nhiều, cũng biết Nghiêm gia lần này là vì chợ giao thương của Bắc Cảnh mà cố ý ở Thanh Châu phía nam Thượng Khâu Môn mở cửa hàng mới. Mà trong cửa hàng kia cổ vật kỳ ngoạn, hoa thạch, thải điêu lại nhiều không kể xiết, nhất thời làm cho người người trong thành Thanh Châu đều phải ghé mắt đến xem, còn thương nhân bản xứ thì xem là đối thủ lớn.

Hắn trong đầu suy nghĩ thông suốt, sắc mặt cũng nhạt đi, cười nói: "Trầm mỗ ngày đó không biết là Nghiêm đại tiểu thư, có chỗ đắc tội, thật là hổ thẹn. Nhưng mà không biết Trầm mỗ thiếu nợ gì Nghiêm gia, khiên Nghiêm đại tiểu thư phải tự mình đến cửa đòi?"

Nghiêm Phức Chi con ngươi nhất phiết, nhìn tờ giấy mỏng trong tay Hồ Việt Lâm.

Hồ Việt Lâm đem trình qua, thanh âm thấp đủ chỉ hai người hắn mới có thể nghe: "Có lẽ là những người kia của phủ nha làm càn."

Trầm Tri Thư lướt nhanh qua, nhẽ nhíu mày, lập tức hiểu ra, nói với nàng: "Những người này không phải do Trầm mỗ sai khiến, sợ là Nghiêm gia đòi nợ sai người rồi."

Nghiêm Phức Chi cười nhat: "Hôm qua bọn họ có nói, thải điêu kia là nhận lệnh của Vương Kỳ đại nhân, mua tới để đưa cho Trầm đại nhân, mà Trầm đại nhân nếu cao hứng, có lẽ sẽ sai người đưa vào kinh, để Hoàng thượng, Thái tử ngồi xuống thưởng thức. Nợ này ta không đòi Trầm đại nhân, thì đòi ai đây?"

Trầm Tri Thư sắc mặt vốn âm u, sau khi nghe lời này của nàng chợt sáng lên, tiến lên nửa bước, thấp giọng hỏi: "Cô nương vừa mới nói, là nhận lệnh của ai?"

"Thông phán Vương Kỳ, Vương đại nhân," nàng nhướng mày, "Thế nào?"

Trầm Tri Thư chăm chú nhìn chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười, "Tốt lắm." Sau đó xoay người, nhìn Hồ Việt Lâm, "Đi đem thải điêu kia mang tới, trả lại cho Nghiêm đại tiểu thư."

Hồ Việt Lâm sắc mặt cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì, liền xoay người trở về nội phủ.

Ngpc cảm thấy kỳ quái, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, càng không nghĩ tới hắn sẽ sảng khoái đem đồ trả lại cho nàng như vậy----

Ngược lại không giống với bọn quan lại mà nàng đã gặp qua từ lúc ở trùng châu phủ.



Trầm Tri Thư đi tới một bên, vén áo ngồi xuống, lại nói với nàng: "Nghiêm đại tiểu thư, mời ngồi."

Nàng thấp mắt, suy nghĩ một chút, liền đi tới băng ghế bên cạnh hắn, ngồi xuống, "Trầm đại nhân thật là một người sảng khoái, bất quá người làm ăn chúng ta xưa nay chú trọng vốn và lời, đồ tuy phải trả lại cho ta, nhưng lợi tức ta vẫn phải đòi về như cũ, nếu không cửa hàng Nghiêm gia há chẳng phải là chịu thiệt oan uổng?"

"Đồng ý." Trầm Tri Thư vẫn là cười, giọng lại sảng khoái, "Chỉ cần Nghiêm đại tiểu thư chịu đáp ứng Trầm mỗ một điều kiện, dù chịu bao nhiêu lợi tức, Trầm mỗ cũng nguyện chi trả."

Nghiêm Phức Chi chỉ cảm thấy hiếm lạ, "Chuyện gì?"

Hồ Việt Lâm bên trong đã bưng hộp gỗ đi ra, đặt trên bàn bên cạnh nàng.

Trầm Tri Thư liếc nhìn Hồ Việt Lâm một cái, lại nhìn Nghiêm Phức Chi, quay đầu thấp giọng: "Nghiêm đại tiểu thư có chịu viết một bản cáo trạng, trên đó nói Thanh Châu thông phán Vương Kỳ lấy danh nghĩa Hoàng thượng muốn ngắm hoa thạch thải điêu, ở Thanh Châu ỷ vào chức quan chiếm đoạt của dân chúng."

Nghiêm Phức Chi sửng sốt một chút, không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời không biết phải thế nào cho phải.

Trầm Tri Thư khóe miệng cong cong, lại nói: "Những việc này đều là chuyện có thật, cũng không phải bảo Nghiêm đại tiểu thư nói dối...."

Nàng cau mày, "Nhưng những lời đó chẳng qua chỉ là nghe quan nha nói,ta sao có thể khẳng định những việc đó đều là ý của Vương đại nhân?"

Trầm Tri Thư đáy mắt rét lạnh, chậm rãi nói: "Nghiêm đại tiểu thư nếu chịu viết bản cáo trạng này, Trầm mỗ cũng không cần đợi đại tiểu thư mở miệng đòi lợi ích, tự khắc sẽ cho người của quan phủ miễn cho các cửa hàng của Nghiêm gia sắp mở ở chợ giao thương tại Thanh Châu không phải đóng thuế cho quan phủ, Nghiêm đại tiểu thư nghĩ sao?"

Nghiêm Phức Chi đáy mắt trầm tư, không nói, nhưng hiển nhiên bị lời hắn làm động tâm.

Nếu có thể miễn đóng thuế tất cả ở chợ giao thương sắp mở, đó cũng không phải con số nhỏ, mà có Trầm Tri Thư hắn làm quan phủ ra mặt chống lưng, danh vọng thương nhân của Nghiêm gia nàng ở Thanh Châu càng khiến người ta không thể khinh thường.

Trầm Tri Thư chờ nàng, không nhanh không chậm mở miệng: "Trầm mỗ nhớ Nghiêm gia ở kinh thành cũng có người làm quan trong triều, đường huynh Nghiêm Kiều Phong của Nghiêm đại tiểu thư ở Tông Chính tự nhiều năm không được đề bạt, Trầm mỗ cùng Tông chính thiếu khanh Tôn Sác Nhiên vừa vặn là chi giao...."

Nghiêm Phức Chi giương mắt, cười cắt đứt hắn: "Trầm đại nhân không phải nhiều lời, ngày mai ta liền sai người đem cáo trạng đưa tới cho đại nhân."

Trầm Tri Thư mỉm cười.



Nàng liền thản nhiên đứng dậy, đem hộp gỗ đựng thải điêu ôm vào trong ngực, "Mong rằng Trầm đại nhân lời nói đáng tin, qua mấy ngày lúc định ra quy định của chợ giao thương, nhớ thay Nghiêm gia cân nhắc một chút mới được."

Trầm Tri Thư cũng đứng dậy, đưa nàng ra tới cửa, lại phân phó nha dịch đang chờ bên ngoài: "Đưa Nghiêm đại tiểu thư trở về phủ."

Nghiêm Phức Chi cười nhìn hắn một chút, nhẹ giọng nói: "Trầm đại nhân thật là hảo thủ đoạn, ngày đó ta lại không nhìn ra Trầm đại nhân lại là một nhân vật tâm cơ như vậy."

Lúc đầu chỉ thấy hắn bề ngoài phong lưu, ai lại nghĩ hắn sẽ có tâm cơ bậc này.

Trầm Tri Thư chẳng qua chỉ cười, nhìn nàng xoay người đi tới trước, cũng chỉ nhẹ giọng nói: "Lời của Nghiêm đại tiểu thư, Trầm mỗ nghe không hiểu."

Bên ngoài ánh dương sáng lạn, bầu trời mùa đông xanh biếc hiếm thấy, chiếu vào lòng người ấm áp hồ hồ.

Hắn xoay người lại, bước nhanh vào trong, nói với Hồ Việt Lâm: "Hôm nay liền soạn tấu chương, tố Vương Kỳ hắn tam đại tội, ngày mai cho khoái mã gửi đi, trực tiếp đem tới trước án Thái tử!"

Hồ Việt Lâm chắp tay, đi theo sau hắn vào nội viện, "Đang sầu Vương Kỳ kia không có án kiện rõ ràng nào rơi vào tay đại công tử, thủ hạ của hắn lại vừa vặn làm ra chuyện như vậy....Lần này đại công tử đem chuyện này cùng chuyện ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu lúc trước cùng dâng tấu lên, ra sức vạch tội Vương Kỳ một phen, luận tội hắn nhiều lần lấy danh nghĩa Hoàng thượng bắt nạt dân chúng, lại nhận tấm lòng chăm lo cho tướng sĩ của Hoàng thượng lấy làm công của bản thân, tuy là chuyện đó không có bằng chứng cụ thể, nhưng cũng nhất định sẽ khiến long nhan giận dữ, đến lúc đó Thái tử điện hạ ở bên cạnh bắt bí, những lão thần kia ở trong triều có muốn bảo vệ Vương Kỳ hắn, sợ là cũng không có cách nào."

Trầm Tri Thư bước nhanh, tóc mai vi tán, trường mâu lóe sáng, trong đầu thoáng qua nụ cười thâm ý sau cùng của Nghiêm Phức Chi, không khỏi giương môi, thấp giọng nói: "Ngay cả ông trời cũng giúp ta."

5_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.