Trên mặt đất có nước đọng, cùng với những mảnh vụn vừa rồi nàng còn chưa có nhặt sạch sẽ.
Nàng cứ như vậy quỳ ở đó, chỗ đầu gối có màu đỏ tươi hơi ẩm ướt, bên dưới có mảnh sứ vỡ hơi lộ ra một góc, sắc mặt điềm đạm, đôi mắt trong veo như nước.
Đêm qua những người ở lại viện, có nàng.
Hắn nghe rất rõ, nhưng đáy mắt càng rét lạnh, lại hỏi một lần nữa: "Trừ ngươi ra, còn có ai?"
Nàng mỉm cười với hắn, nhẹ giọng nói: "Từ triều ta khai quốc tới nay, ban đêm sau khi Hàn Lâm Viện khóa viện liền không cho phép có người vào, trừ Hoàng thượng ra, cho dù là tam công trọng thần cũng không thể vượt quy củ, dám hỏi tối nay điện hạ bởi vì chuyện quan trọng gì mà phá hư quy củ này?"
Mọi người ở đây ai không biết chuyện đó, chỉ có nàng dám hỏi thẳng hắn như vậy.
Phương Hoài ở sau cau mày, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt của mấy người bên cạnh cũng có chút biến hóa, đều là thay nàng đổ mồ hôi.
Hắn ngồi yên, chằm chằm nhìn nàng.
Là bởi vì chuyện quan trọng gì?
Từ sáng đến giờ, bên trong đại nội có ai không biết tại sao hắn tức giận?
Ngay cả lúc này một phòng hàn lâm học sĩ thừa chỉ nghĩ chiếu, kẻ nào dám giống như nàng thờ ơ hỏi ra những lời này?
Lại còn đường hoàng dùng tổ chế áp chế hắn.
Hắn biết nàng sẽ làm bộ làm tịch, càng biết mỗi lời mỗi chữ của nàng đều ẩn giấu tâm tư, chẳng qua vào giờ phút này, hắn lười cùng nàng vòng vo, càng không muốn nhìn nàng bày ra đôi mắt vô tội.
Khớp ngón tay cứng lại, chỉ hơi động một cái, các khớp xương nhẹ vang lên răng rắc.
"Mạnh Đình Huy."
Hắn mở miệng, nhưng chỉ gọi tên nàng, lại không nói một chữ.
Nàng thấp mắt, biết nóng lạnh, hiểu tiến thoái. Nghe ba chữ kia phát ra có bao nhiêu lệ khí. Lập tức rũ tay áo, đưa tay vào trong túi lấy ra một bản tấu chương, cung kính dâng ngang trán, "Đêm qua chư vị học sĩ, thừa chỉ phụng mệnh nghĩ chiếu, thần lấy chức tu soạn ở một bên chờ đợi, đợi thảo chiếu xong sẽ sao lại vào giấy, nhưng thần chức vị nhỏ bé, chưa bao giờ ở lại viện ban đêm để chờ đợi. Đêm qua chính là lần đầu tiên, nên không hiểu quy củ, sai lầm đem bản thảo bỏ đi lấy làm thảo chiếu sao chép một phần. Sáng nay, xá nhân đem bản sao cho điện hạ xem cũng không có xem qua trước và tra lại kỹ càng, lại khiến điện hạ tức giận như vậy, không để ý phá hư tổ chế ban đêm tới viện hỏi tội, đủ điều đều là do thần thất trách. Đây là bản sớ xin được trị tội của thần, xin điện hạ bớt giận."
Người người ngạc nhiên.
Mọi người ở Hàn Lâm Viện đứng phía sau không ai nghĩ tới nàng sẽ nói ra như vậy, nhưng tuy là trong lòng kinh động lại ngạc nhiên, trên mặt vẫn là không biến sắc.
Sắc mặt hắn cũng trở nên hoang mang.
Làm sao có thể nghĩ đến, hôm nay một phong thảo chiếu khiến cho đại nội cấm cung, nội đường lục bộ, thậm chí Bí Thư Tỉnh cùng Chư quán các vô cùng chấn động, lại sẽ bị vài ba lời của nàng hóa thành một cuộc hiểu lầm.
Càng không nghĩ tới là, ngay cả tấu sớ xin tội nàng thậm chí cũng đã tính tới, giống như sớm biết hắn sẽ đến, cho nên cố ý ở đây chờ hắn tới hỏi tội vậy.
Đây là đang buộc hắn không thể không tin lời nàng.
Nhưng hắn sao có thể tin tưởng những lời này của nàng?
Cho dù nàng không có kinh nghiệm từ trước, cũng không có khả năng ngu ngốc đến mức đem bản thảo bỏ đi xem là thảo chiếu để sao vào giấy, mà chiếu thư đã nghĩ xong được đưa đến tiền đường lại có thể không người nào tra lại?
Nhừng nàng nói như vậy, các lão thần Hàn Lâm Viện cũng không thể mở miệng bác bỏ----một mình nàng nhận tất cả xử phạt, bọn họ chỉ sợ là cao hứng cũng không kịp, sao có thể nói nàng nói sai?
Nhưng mà phế cảo rốt cuộc là do người nào viết ra, tuy là bởi vì sai lầm mà sao ra, cũng đủ để chứng minh chúng thần ở Hàn Lâm Viện đối với việc Vương Kỳ bị bãi chức thông phán ở Thanh Châu là cùng một thái độ.
Nhưng hắn lại không cách nào tra rõ.
Nàng một mực hai tay giơ cao bản sớ, mười ngón tay hơi cong, phong sớ mong mỏng kia an tĩnh nằm trên tay nàng, màu trắng như tuyết, vạn phần chói mắt.
Lửa giận của hắn không những không mất đi, ngược lại vì tiết mục chủ động xin tội của nàng mà cháy càng mạnh, nhưng sắc mặt cũng không đen giống lúc trước---hắn từ mười bốn tuổi năm ấy liền vào Đô Đường trị sự, gặp qua chính sự lớn nhỏ, sóng to gió lớn vô số, sao có thể không biết mấy người đang diễn trò?
Kết quả là hắn giương môi.
Sau đó đưa tay nhận lấy triệp tử của nàng.
Trong lòng cực lực kiềm nén.
Mạnh Đình Huy, hôm nay ngươi vì muốn thu phục tâm của chúng thần Hàn Lâm Viện mà cam tâm tình nguyện nhận lấy tội danh hư ảo này, sau này chớ có hối hận mất đi sự tín nhiệm của hắn.
Hắn vừa lật mở triệp tử, một bên thấp giọng nói: "Trọng trách như vậy, há để ngươi coi là trò đùa như vậy? Phạt bổng nửa năm, từ nay ban đên không được ở lại viện trực nữa, nhưng là..." Ánh mắt lướt qua phía sau triệp tử đột nhiên hơi chậm lại, lời cũng hơi dừng một chút, con ngươi lại lần nữa liếc về hướng nàng, sau đó mới nói: "Nhưng là nếu sau này còn phạm lỗi như vậy, liền vĩnh viễn không được tái nhập Hàn Lâm Viện."
Giọng hắn lạnh lùng thong thả, nhưng hai ngón tay lại bóp chặt triệp tử trong tay.
Nàng rạp người dập đầu, mở miệng nói: "Tạ điện hạ không cách chức thần, sau này thần ở Hàn Lâm Viện nhất định sẽ hết sức hết lòng, không dám phạm nửa điểm sai lầm."
Hắn nhìn mọi người phía sau nàng, lật khuỷu tay đứng lên, chữ phía trên không nhỏ, đủ để mọi người thấy rõ, sau đó lay cổ tay một cái, đưa một góc triệp tử kia vào bên cung chúc màu xanh trên án, làm ánh nến hơi ngả rạp một chút rồi lại đứng lên.
Nàng không nghe thấy hắn mở miệng, liền một mực dập đầu ở đó, hai tay đè lên chỗ mảnh sảnh bể, đâm vào lòng bàn tay nàng đau nhói.
Phương Hoài đột nhiên bước ra khỏi hàng tiến lên, khom người nói: "Điện hạ thứ cho thần nói thẳng, Mạnh Đình Huy từ lúc vào Hàn Lâm Viện tới nay, đều cẩn trọng, cố gắng hoàn thành công việc của bản thân, lần này sao chép sai chiếu thư cũng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng lại phạt nàng từ đây ban đên không được ở lại viện trực, thần cho là quá nặng."
Lời vừa nói ra, mấy người còn lại đều rối rít phụ họa.
Nàng vẫn cứ quỳ, không nhúc nhích, trán gối lên tay sấp xuống đât, làm không ai thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Hắn nhìn triệp tử kia bị lửa đốt trụi hầu như không còn, chà sát đầu ngón tay vào tro bụi, cúi cùng sảng khoái nói: "Liền nghe lời Phương học sĩ, chỉ phạt nàng nửa năm bổng lộc."
Nàng lập tức nói: "Tạ điện hạ."
Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, dứt khoát gõ vào trong tâm của hắn.
Hắn đứng dậy, sắc mặt hòa hoãn, đối với Phương Hoài và mấy người còn lại nói: "Như nàng nói, không thỉnh chỉ trước, tối nay ta tới đây đúng là phá hư quy củ."
Một phòng mọi người đều nói không dám, cúi đầu cung tiễn hắn ra cửa.
Đợi hắn đi ra, mất dạng, mới có lão thần xoay người đem nàng từ dưới đất kéo lên, yêu thương nói: "Trên mặt đất lạnh như băng, lại có mảnh sứ vụn, quỳ lâu như vậy chỉ sợ là khó chịu không thôi."
Nàng cười lắc đầu, "Không có gì đáng ngại."
Phương Hoài phiết mâu, đứng nhìn nàng một hồi, liền nói: "Ngươi tối nay đi về nghỉ trước đi, sáng sớm mai lại tới tìm ta."
Nàng vâng lời im lặng đồng ý, đi thu thập đồ của mình, khoác áo dày, liền ra cửa.
Bên ngoài gió rét thấu xương, phía dưới quần chỗ bị trà thấm ướt nháy mắt liền kết thành một tầng băng mỏng, cứng rắn ma sát vào đầu gối nàng.
Vừa ra khỏi cửa Hàn Lâm Viện, chuyển hướng xuống phố, đi chưa được mấy bước, nàng liền bị một người kéo qua, không kịp phản ứng dưới chân liền vấp một cái, cả người chợt ngã vào đôi tay một nam nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]