Lời nói tùy ý như vậy, nhưng lại bá đạo như vậy, làm nàng nhất thời không biết nói gì, chỉ đành mặc hắn ôm nàng trên lưng ngựa, một đường chạy về hướng cổng thành Bắc.
Nàng sâu sắc biết bản thân không thể cự tuyệt được hắn, mặc cho lời nói của hắn, yêu cầu của hắn có bao nhiêu quá đáng, bao nhiêu làm nàng không hiểu được, nàng cũng vô lực phản kháng.
ở trước mặt người khác nàng còn có thể xử sự thản nhiên, cho dù tình cảnh khó giải quyết đi nữa, nàng cũng có thể không hoảng không loạn, nhưng chỉ có mỗi lần nhìn thấy hắn, là nàng liền giống như đánh mất trái tim, tựa như tiến vào nghịch hỏa.
Ban đêm ngày mùng mười tháng giêng, hắn vậy mà lại quang minh chính đại mang theo nàng phóng ngựa vượt qua phố lớn ngõ nhỏ trong thành như vậy, bỏ qua tôn vị thiên tử, bỏ qua thân phận của nàng, ngay cả cổn phục trên người cũng không thay đổi, cứ như vậy mà ra khỏi thành đi tới Tây sơn. Còn nàng, biết rõ giờ khắc này hành vi của hắn có thể nói là điên cuồng cũng không quá, nhưng nàng vẫn như trước nguyện ý cùng hắn một đường điên, một đường cuồng.
Những mảnh tuyết vụn trên các nhành cây cao hai bên đường vì rung động mà rơi xuống.
Trên cổ nàng chợt lạnh, hơi rùng mình.
Hắn mở áo khoác ra, đem nàng bọc vào thật chặt trong ngực, tay phải cầm cương chuyển một cái, phi càng nhanh hơn. Lưng của nàng dán vào lồng ngực của hắn, áo khoác lông vũ trơn nhẵn ấm áp, mang theo khí tức trên người hắn, làm nàng chợt cảm thấy say mê, lại có chút thoải mái dễ chịu không nói nên lời.
Cửa thành Bắc mở rộng, phía dưới có nhân thủ cầm đèn lồng hồng sa châu lạc đứng đợi, rọi sáng cả một con đường đá bằng gạch xanh.
Quân thủ thành đã rút lui, chỉ còn những người của Hoàng Thành Tư là còn lưu lại, thấy hắn cưỡi ngựa chạy tới, liền rối rít khom người nghênh đón, đợi hắc tuấn* nhanh như gió ra khỏi cửa thành, mới thẳng người đi đóng cửa thành lại.
Nàng ở trên ngựa kinh ngạc vô cùng, hai tay nắm thật chặc yên trước, cố gắng nghiêng đầu nhìn hắn, "Bệ hạ."
Vốn nghĩ hắn chỉ nhất thời hứng khởi, từ Kim Minh Đài trở về liền đi Mạnh phủ đem nàng bắt đi. Nhưng hết thảy vừa rồi kia, rõ ràng là hắn đã sớm an bài từ trước.
Hắn ở trên thái tử vị mười một năm, thân tín của hắn ở các tư bên ngoài không phải số ít, mà bây giờ hắn đã kế thừa đại thống, người trung thành với hắn trong nội đình cũng càng lúc càng nhiều. Tối nay một chuyến này đi ra khỏi thành, hắn nếu muốn có lòng giấu giếm chư vị thần công ngoài triều, sợ rằng cũng không phải việc khó.
Gió đêm phả vào mặt hắn, ánh sáng trong đôi mắt kia càng thêm một tầng ám ý. Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt càng lộ rõ phóng túng không kiêng nể, giống như lửa thiêu đốt đôi môi phấn hồng của nàng. Cuối cùng mới chịu thu mắt lại, quất mạnh roi một cái, thúc ngựa phi nhanh.
Bụi tuyết phủ chật kín cả một con đường rộng rãi, màn đêm càng sâu hơn.
Ra khỏi thành về hướng tây ba mươi dặm, cũng không phải là một đoạn đường ngắn, nhưng hắn cưỡi ngựa rất nhanh, khiến hắc tuấn tung vó phi như bay, lúc nửa đêm đã tới dưới chân núi Tây sơn.
Trên Tây sơn có Tường Vân Quan*
*Quan: QUÁN Làm nhà trên cái đài gọi là quán. Như trên núi Thái sơn có cái nhà để xem mặt trời gọi là nhật quán 日觀, trong nhà vua, trong vườn hoa làm cái nhà cao để chơi cũng gọi là quán.
Từ tiền quốc đến nay, các đại điển cúng tế cho tới đại điển đăng quang đều phải tới Tường Vân Quan tại Tây sơn. Dọc theo sườn núi đi lên không xa, là có thể thấy mái hiên phi thú* của Tường Vân Quan, ngói lưu ly xanh biếc dưới bóng đêm cũng tỏa ánh sáng rực rỡ.
*Phi thú: loài thú bay lượn
Nàng đều chỉ nghe tới kỳ danh của Tường Vân Quan, nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy Tường Vân Quan thực sự. Nàng ngày trước lúc còn ở Hàn Lâm Viện cùng tu sửa quốc sử tiền triều, từng không chỉ một lần đọc qua những tự điển lễ chí* phức tạp kia, biết rõ nơi đây đối với thiên gia mà nói là một nơi cực kỳ bí trọng, vạn lần không nghĩ tới hắn nói mang nàng tới Tây sơn thưởng tuyết, lại là trực tiếp mang tới Tường Vân Quan trên Tây Sơn.
*tự điển lễ chí: Ghi chép về những buổi lễ cúng tế
Đêm tối mờ mịt, tiếng móng ngựa đạp trên tuyết càng trở nên rõ ràng.
Đoạn đường núi quanh co mà yên tĩnh, hô hấp của hắn quanh quẩn bên tai nàng, tim của nàng đập càng lúc càng nhanh, rốt cuộc sau khi quẹo qua một khúc quanh cuối cùng, cũng đã nhìn thấy khuyết* trước Tường Vân Quan, là một đoạn đường đá xanh rộng rãi bằng phẳng.
*khuyết: Cái cổng hai tầng. Làm hai cái đai ngoài cửa, trên làm cái lầu, ở giữa bỏ trống để làm lối đi gọi là khuyết.
Hai bên khuyết quán, có dựng hai trăm đèn lồng hồng sa thiếp kim đối nhau, tầm mắt nhìn qua thực hoa mỹ khiến người kinh tâm.
Nàng ngồi trước người hắn, cả thân mình đều bị chấn động nói không ra lời, ngay cả trái tim cũng giống như lơ lửng trên mây, không biết nơi chốn.
Tay hắn từ trước phía trước ngực nàng trượt lên nhẹ niết lấy cằm của nàng, hỏi: "Đẹp không?"
Nàng ngơ ngẩn gật đầu một cái, không nói nên lời.
Hắn bật cười thật thấp, miệng lập tức trầm quát một tiếng, hai đầu gối gõ vào bụng hắc tuấn, tiến về phía khuyết Tường Vân Quan phía trước.
Ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi hai trăm đèn lồng kim hồng sắc đối diện nhau này, trong đáy mắt đều là vách núi tuyết trắng xóa, chỉ cảm thấy ngay cả bầu trời đêm cũng tỏa sáng theo.
Chưa bao giờ biết, tuyết cũng có thể đẹp như thế.
Càng không biết, thưởng tuyết cũng có thể thưởng như thế...
Nàng không ngốc, biết hai trăm đèn lồng hồng sa thiết kim đối nhau này, không thể vô duyên vô mà được đốt lên dựng ở nơi này như vậy, nếu không phải nhóm quan trong coi Tường Vân Quan biết hắn tối nay sẽ tới, thì sẽ không thể làm chuyện thế này.
Hắn rốt cuộc là trù tính bao nhiêu chuyện mà nàng không biết, còn muốn cho nàng bao nhiêu kinh hỉ nữa đây?
Ngựa dừng lại bên ngoài cửa quan.
Hắn tung người xuống ngựa, lại nhanh chóng đem nàng ôm xuống ngựa, sau đó đưa tay cởi áo khoác lông hạc trên người xuống, khoác lên vai nàng.
Nàng hơi đỏ mặt, hai tay nắm chặt vạt áo trường bào, lặng lẽ giương mắt nhìn viên quan kia, thấy thần sắc người đó vẫn như thường, giống như không nhìn thấy hắn mang nàng tới đây vậy.
Thế là nàng hơi yên lòng một chút, phiết mâu liếc nhìn hắn, thầm nghĩ thủ đoạn của hắn thật phi thường, không biết đã làm cách nào mà có thể khiến nhóm quan lại trên cả đoạn đường tới đây lại phục tùng như vậy.
Phía sau Tường Vân Quan có một điện thứ* để nghỉ chân, chuyên để cho Hoàng thượng lúc Tây tự nghỉ ngơi thay y phục.
*Thứ: chỗ trọ; nơi nghỉ chân; nơi tạm dừng chân của khách đường xa
Thủ lại dẫn hai người họ vào bên trong điện, rồi thi lễ một lần nữa, liền khép cửa lui ra ngoài.
Bên trong có bố trí huân lung noãn lô, khí nóng phả vào mặt, khuôn mặt nàng một đường bị gió lạnh thổi nhất thời trở nên hồng hồng, trơn bóng phấn nộn.
Hắn thấp mắt nhìn nàng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng bất định.
Nàng tự giác đem áo khoác dài cởi xuống, nhẹ nhàng đặt ở một bên, nói: "Nơi đây là tây tự trọng địa, bệ hạ đêm nay mang thần tới đây, chính là làm trái quy định."
Hắn đưa tay vén tóc rối bên tai nàng, đôi mắt nửa híp lại, "Nàng ở huyện Liễu Kỳ tự ý vào thành, không phải là làm trái thánh ý sao?"
Nàng chợt cứng đờ, nghĩ hắn cuối cùng cũng trách nàng chuyện này, lập tức không khỏi hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: "Sự tình lúc đó hết sức khó xử, thần không còn lựa chọn nào khác."
Hắn đem nàng kéo vào trong lòng, "Không có sự lựa chọn nào khác sao?" ngữ khí của hắn tràn đầy ý uy hiếp, nhưng lại cúi đầu hôn lên trán nàng, "Nàng khi nào mà không còn sự lựa chọn nào khác? Nàng chỉ có cả gan làm loạn, cho tới bây giờ cũng chưa từng đặt ta vào mắt đó chứ."
Nàng lập tức ngẩng đầu, cãi lại: "Thần cho tới bây giờ không có..."
Còn chưa nói dứt lời, bờ môi của hắn đã chận lại, đem lời của nàng một ngụm nuốt hết.
Nụ hôn này vừa nặng nề vừa hung ác, nhất thời đánh tan một chút thần trí còn sót lại của nàng.
Nàng không tự chủ đưa tay ôm lấy hắn, vội vã đáp lại hắn, lưỡi nhỏ ở giữa đôi môi hắn nhẹ nhàng ma sát, thủy mâu khép hờ, hồi lâu mới thoáng rời ra một chút, lẩm bẩm nói: "Bệ hạ...thần cũng rất nhớ rất nhớ bệ hạ..."
Hắn nặng nề thở dốc, bàn tay đưa lên ôm lấy mặt của nàng, thấp giọng nói: "Hôm nay trong phủ đã nghỉ ngơi rồi chứ?"
Nàng vô thức gật gật đầu, nhưng còn chưa kịp nói, liền cảm thấy thân thể nghiêng một cái, cả người bị hắn túm lấy, bế ngang nàng lên đi tới sau điện.
Đôi mắt hắn như có ánh lửa, sải bước thật nhanh, "Vậy thừa dịp ban đêm đi thưởng tuyết thôi."
Nàng hơi hơi hoàn hồn, lấy làm lại hỏi: "Mới vừa rồi bên ngoài quan..."
Hắn nhấc chân đá văng cửa sau nội điện, khiêu mi cười nhẹ, "Cảnh tuyết Tây sơn thiên hạ vô song, mới vừa rồi hoàn toàn không tính là gì cả."
Ra khỏi cửa điện, khí lạnh chợt xâm vào cơ thể, màn đêm đen tối tăm vô biên trên đỉnh đầu, cách đó không xa lại có hơi nước mờ mịt bốc lên, nhè nhẹ mà mang theo ấm áp.
Nàng giãy dụa muốn xuống, nhìn thẳng qua, chỉ thấy bên dưới vách núi đá chính là một ao ôn tuyền trong suốt, ba mặt giáp núi, một mặt có đường dẫn tới điện thứ, bốn phía ôn tuyền là tuyết trắng, nửa tan ra, nửa đọng lại, bông tuyết trong suốt.
Trên trời bông tuyết mịn chậm rãi rơi xuống, suối nước xanh trong khúc xạ ánh sáng, bông tuyết từng viên từng viên bay lất phất nhập vào trong nước, phân phân mạn mạn như nhụy hoa rơi xuống, đẹp đến say lòng người.
Nàng từ từ rũ mắt, lúc mở miệng thanh âm có chút run run: "Nơi này đẹp như vậy, thần có tài đức gì, mà có thể hưởng một mảnh tâm ý của bệ hạ? Tối nay bệ hạ làm như vậy, ngược lại chính là chiết sát thần rồi."
Hắn mạnh mẽo kéo thân thể nàng qua, đem nàng mang tới bên cạnh ôn tuyền, trong mắt có lửa, thanh âm trầm khàn: "Nếu cảm thấy ta chiết sát nàng, thì nên nhớ kỹ ta đối với nàng tốt như thế nào."
Nàng hơi cắn môi, bị hắn mang tới bên cạnh ao, mắt nhìn thấy nước nóng trong ôn tuyền, càng cảm thấy độ cứng rắn của bàn tay của hắn kẹp bên hông nàng, cúi đầu, hai tay sờ lên trước ngực hắn, nhẹ nhàng cởi vạt áo bào của hắn ra, nhỏ giọng nói: "Vâng, thần sẽ nhớ kỹ bệ hạ tốt với thần như thế nào..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]