Chương trước
Chương sau
Bàn tay đang nắm lấy tay nàng thoáng căng thẳng, sau đó nói: "Đã nhiều năm như vậy, Chức Phương Tư chỉ tra được lúc còn bé nàng ở trong ni am, vẫn chưa tra tỉ mỉ được cha mẹ ruột nàng là người nào."

Nàng yên lặng chốc lát, mới gật đầu nói: "Bệ hạ nói phải, cũng đã là chuyện của hai mươi năm trước, đất nước rộng lớn, nếu muốn tra ra cha mẹ của thần là ai cũng không phải là chuyện dễ dàng, vẫn là thần không có quy củ, lại đi hỏi bệ hạ những chuyện này."

Hắn chỉ nhìn nàng, không có nói tiếp.

Nàng mặc dù không nói, nhưng hắn nhìn ra được, trong mắt nàng là nồng đậm thất vọng. Từ ni am đến khi vào được nữ học, từ nữ học lại vào trong triều đình, hai mươi năm qua nàng chưa từng hưởng qua một ngày được phụ mẫu yêu thương. Nếu không có hắn mười hai năm trước lúc bắc thượng Triều An trùng hợp cứu được nàng, chỉ sợ rằng nàng đã thành một đống xương trắng, sao có thể giống như lúc này, dựa vào người hắn như vậy. Hắn biết rõ nàng gan lớn vô kỵ nhưng bên dưới đó là tầng tầng tự ti, cũng biết ở nơi kinh thành phồn hoa như gấm này, nàng có bao nhiêu cô độc không nơi nương tựa.

Nàng bỗng nhiên ngửa mặt lên nhìn hắn cười cười, "Bệ hạ sao không nói gì hết?"

Hắn kéo nàng vào trong ngực, nói: "Nhất định sẽ có một ngày, nàng sẽ biết cha mẹ nàng là ai."

Nàng lại lắc đầu, "Trên đời này có biết bao nhiêu người không cha không mẹ, thần bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi, sao phải để cho những triều lại khác phải phí tâm? Thần chỉ hi vọng có thể phò tá bệ hạ cai trị đất nước này càng thêm thái bình thịnh thế, tương lai một ngày sẽ có thể làm cho những đứa trẻ không còn phải chịu nổi khổ bị vứt bỏ nữa, như vậy là tốt rồi."

Ánh mặt trời sáng sớm bên ngoài rọi vào phòng, mang theo sự ấm áp đặc hữu của bầu trời ngày đông, chiếu sáng đôi mắt thâm hàn của hắn, lam hạt dị sắc cùng với hổ phách trong suốt, rực rỡ phi phàm.

Hồi lâu, nàng thấy hắn rũ mắt cười một cái, nghe hắn nhẹ nhàng nói với nàng: "Bồi ta cùng nhau đi cầu phúc."

Năm đầu tiên tân đế đăng cơ, Tây giao tự điển nhất định không thể thiếu, nhưng nàng vốn tưởng rằng là phải đợi sau mười lăm tháng giêng, do các quan trong triều nghị định nghi thức tự điển, lại cùng với đông đảo văn võ bách quan đi theo bãi giá tới Tường Vân Quan, sau đó Tây tự tế thiên.



Hắn đứng dậy, nhìn ra nàng vẫn còn đang nghi hoặc, lại nói: "Hôm qua lúc đi Kim Minh Đài đã dặn dò chúng quan, hôm nay sẽ tới Tường Vân Quan ở Tây sơn, vì Thượng Hoàng và Bình Vương cầu phúc.

Nàng nghe vậy thì từ trên giường đi xuống, sửa sang lại quần áo rồi vén lại tóc dài, "Hôm nay cũng sẽ có các quan cùng tới tây sơn sao?"

Hắn không nói, ánh mắt nhìn ngón tay trắng nõn đang vấn tóc của nàng, có chút nồng nàn.

Nàng chợt hiểu được.

Sao còn có thể có người tới?

Hắn nói nên vì Thượng Hoàng cùng Bình Vương cầu phúc mà tới trước đó một ngày mới dụ lệnh cho chúng quan, sau khi trời tối lại một mình ra khỏi thành bôn ba tới Tây sơn Tường Vân Quan. Toàn bộ bất quá chỉ vì nàng một ngày trước đó mới về đến kinh thành, biết nàng hồi kinh lại không truyền nàng vào cung yết kiến. Chỉ tốn thời gian một ngày đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, cứ thể mà lấy danh nghĩa đến Tây sơn cầu phúc mà đường hoàng rời cung ra khỏi thành, ngoài ra lại giấu chúng thần trong triều một chuyện---hắn đi cũng dẫn theo nàng.

Tây sơn tuyết mỹ tình nồng, một mảnh chân tình của đế vương này khiến nàng không dám ngông cuồng nhận lấy, cũng không dám không nhận.

Tuy rằng cảm động, nhưng nàng vẫn biết đúng mực, biết rõ hắn dù sao vẫn không có khả năng chỉ vì nàng mà không quan tâm tới Thượng Hoàng và Bình Vương. Nếu đã nói là cầu phúc, vậy nhất định là hắn thật tâm muốn vì phụ mẫu mà cầu phúc.

Vừa nghĩ như vậy liền không nhịn được có chút cảm động.

Chưa bao giờ nghe nói giữa hắn và cha mẹ chung đụng với nhau như thế nào. Xưa nay đều nói thiên gia là vô tình nhất, bên dưới hoàng quyền giang sơn là trách nhiệm nặng nề khó khăn cỡ nào, thân tình lại há có thể so với gia đình bách tính tầm thường. Đôi vai hắn gánh vác tâm huyết một đời của hai người, trách nhiệm kế thừa đại thống rột cuộc vẫn là vượt qua sự hiếu thuận của người làm con.

Thân ở tôn vị cửu thiên, lại không thể mỗi ngày làm bạn cùng phụ mẫu, chỉ có thể dùng phương thức này hướng trời cao khẩn cầu phụ mẫu an khang, tâm hắn như vậy cũng thật khó có được.

"Qua đây." Hắn ở trước mặt nàng thấp giọng vươn tay ra.

Nàng hoàn hồn, vẻ mặt có chút do dự, giương mắt nhìn hắn thần sắc bình tĩnh, lúc này mới đưa tay chậm rãi đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, để hắn dắt tay xuất môn vào quan.

Trên đường bước chân hắn nặng nề, từ từ nói với nàng: "Phụ vương lúc còn trẻ chinh chiến nhiều năm, vết thương cũ trên người như tai họa ngầm vẫn chưa trừ được, nhiều năm qua không hỏi chính sự vốn là để khỏi hao tổn tinh thần, lại bị đám lão thần trong triều cho là vì Người để cho ta có cơ hội một mình chấp chính. Thân thể mẫu hoàng mấy năm nay cũng hư nhược, sau khi nhường ngôi cùng phụ vương cùng lui về Tây đô tịnh dưỡng, quả thực chính là tâm nguyện nhiều năm của hai người, cho dù ta khuyên cũng vô dụng..."

Nàng nghe ra được trong lời của hắn đối với cha mẹ là thâm tình hậu ý, hơn nữa bởi vì hắn có thể nói với nàng những thứ này mà cảm thấy rung động, không khỏi gắt gao nắm ngược lại tay hắn, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ yên tâm, Thượng Hoàng cùng Bình Vương ở Tây đô nhất định sẽ an khang không còn lo nghĩ."

Dưới ánh mặt trời, quay sang nhìn nàng, tình ý trong đáy mắt càng nồng hơn, khóe miệng hơi động, gật đầu nói hai người họ đã một đời không sợ hãi gì, bây giờ càng sẽ không có chuyện gì."



Trong Tường Vân Quan sớm đã có nhóm thủ lại* chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ hắn tới.

*Thủ lại: Quan lại có trách nhiệm trông coi.

Không lệnh cho chúng thần văn võ theo tùy giá, cũng là vì miễn đi những lễ nghi phiền phức kia. Trên tế đàn cao cao bày cống vật phủ đầy tuyết, lạnh lẽo thấu hàn. Xa xa từng dãy núi tuyết trắng ngần nối tiếp nhau, trời xanh rực rỡ, một mạch không ngừng.

Hắn buông tay nàng ra, bước lên phía trước, vén tế tất cổn phục lên, nặng nề quỳ xuống trước tế đàn, ngửa mặt lên, hơi khép mắt lại.

"Bắt đầu năm nay, sau khi Thượng Hoàng nhường ngôi, Trẫm thầm nghĩ, Thượng Hoàng, Bình Vương thụ vị, ngày đêm cung đạo quốc chính, sợ phụ kỳ mệnh, Vương giả phụ thiên mẫu địa, nay trẫm giao kiến thiên địa, quỳ khấn trời cao soi xét, nguyện giang sơn Đại Bình vĩnh cố không thôi, nguyện thiên hạ bách tính cư dưỡng vô ưu, nguyện Thượng Hoàng, Bình Vương an khang vô lo..."

Thanh âm của hắn từ phía trước khoan thai truyền đến, đê trầm nhập địa, súc lực chấn thiên.

Trong núi u tĩnh, thanh âm dội vào vách núi vang xa mấy trượng, vang vọng không ngừng.

Nàng cũng liêu váy quỳ xuống, hai tay nắm đầu gối, cúi đầu xuống.

Trời cao nếu có linh thiên, xin hãy nghe thấy thỉnh cầu từ đáy lòng nàng.

...Nguyện, giang sơn Đại Bình vĩnh cố không thôi; Nguyện, thiên hạ bách tính cư dưỡng vô ưu; Nguyện, Thượng Hoàng, Bình Vương an khang vô lo...

...,thần có thể vĩnh viễn đứng bên cạnh quân, nhìn ngô hoàng củng cố giang sơn, dưỡng bách tính, trí thái bình.

...Thần không ngại mình là trung thần hay gian tặc, chỉ nguyện, nguyện---

Ngô hoàng, vạn, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Hồi phủ ngày thứ hai, trong cung chính thức hạ chiếu, đặc ban Mạnh Đình Huy quyền Tri chế cáo, đồng phán Lại Bộ lưu nội, quản lý khảo khóa viện, cũng ban thưởng kim tử.

Không giống mấy lần trước, lúc này trong triều hoàn toàn không có người đối với việc Hoàng thượng đặc chỉ thăng chức cho Mạnh Đình Huy mà công khai can gián, ngay cả đám quan viên Hàn Lâm Viện ngày thường đều coi Mạnh Đình Huy là sỉ nhục của hàn lâm, sau khi nghe thấy nàng được đặc ban chức ngoại chế nghĩ chiếu, cũng không lại nổi lên phê bình khiển trách gì nữa.



Trong triều người người đều biết, ban đầu cấm quân Triều An Bắc Lộ phản loạn, Hoàng thượng suốt đêm triệu trọng thần Nhị Phủ vào yết kiến nghị sự, muốn phái một đại thần trên lưỡng chế làm sứ, đến Triều An chiêu an loạn quân, nhưng đương đình tể chấp không có một ai bằng lòng tiến cử vị quan lưỡng chế nào xuất kinh bình loạn, lại đem trọng trách này giao cho Mạnh Đình Huy, vốn còn trẻ tuổi, vừa vào triều không bao lâu, lại là một thân nữ tử.

Bây giờ Mạnh Đình Huy lập công trở về, tuy có không vừa ý nàng giả mạo chiếu chỉ mà ra tay độc ác, nhưng nàng thân không ở trong lưỡng chế, mà lại bằng lòng thay lưỡng chế đại thần xuất kinh bắc thượng chiêu an loạn quân, hiện tại Hoàng thượng phong cho nàng một cái chức ngoại chế, thì có gì quá đáng? Huống chí ngay cả lão thần Đông đảng cũng không nói câu nào, thì người khác còn có thể nói gì?

Cũng chỉ có thể đỏ mắt nhìn Mạnh Đình Huy một bước tiến vào bên trong lưỡng chế, đưa mắt khắp triều đình cũng không có nữ quan nào chức cao hơn nàng, càng không có ai thăng quan nhanh hơn nàng, mọi người đều ngầm nói, từ lưỡng chế đến Trung Khu bất quá chỉ cách nhau vài thước, nếu nàng lại lập thêm một tấc công trạng nữa, năm sau cho dù bái vi tham chính cũng không phải là chuyện không thể.

Huống hồ, bây giờ nàng lại chấp chưởng Lại Bộ khóa---

Nhóm triều thần không phải là đồ ngốc, những người này tinh thông đạo làm quan như vậy, sao lại không rõ lợi hại ở đây. Bởi vì biết trước đây Tào Kinh vì được nàng tiến cử mà thăng hai phẩm, nên sẽ càng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi bắt đầu muốn nương tựa nàng, những triều thần tây đảng lúc trước không qua lại nhiều với nàng cũng nguyện đi bái thiếp Mạnh phủ, phàm tiệc rượu đều cũng sẽ mời nàng qua.

Cục diện phân phái đông tây lưỡng đảng trong triều nhiều năm qua mơ hồ đã có biến đổi, phàm những thần tử trẻ tuổi nương tựa Mạnh Đình Huy đều bị các lão thần ở trước mặt chê trách gọi là 'một đám Mạnh đảng', tình thế tất yếu không thể không chụp lên đầu Mạnh Đình Huy một cái danh 'kết đảng không hợp quy tắc'.

Đầu tháng ba, vốn là thời điểm trong triều sắp xếp tổ chức thi hương khoa tiến sĩ lần đầu tiên sau khi hoàng đế đăng cơ, nhưng vì một phong 'Luận triều trung tiến sĩ khoa thủ sĩ trát tử*' của Mạnh Đình Huy lại khiến trên dưới triều đình ầm ầm dậy sóng---

* Luận triều trung tiến sĩ khoa thủ sĩ trát tử: Bàn về việc tuyển chọn sĩ tử trong khoa tiến sĩ của triều đình.

Trong trát tử có nói, để không phụ chí nguyện của Thượng Hoàng năm đó, cần phải để cho nữ quan trong triều xuất tri đến các châu huyện, những người Lại trị nổi bật sẽ có thể đảm nhiệm những chức vụ quan trọng; vả lại thỉnh Hoàng thượng bãi bỏ nữ tử tiến sĩ khoa năm tới, còn nữ tử chư lộ nếu muốn cầu công danh thì sẽ cùng với các nam tử thi tiến sĩ khoa năm nay.

Nghe đồn lúc Trung Thư tể chấp phụng chỉ xem xét đề nghị này, hữu tướng Từ Đình từng ngầm nói với Tham Tri Chính Sự Diệp Vấn Thiết rằng: Nữ tử tham chính, một ngày có quyền cao chức trọng, tất có đại loạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.