Chương trước
Chương sau
Sau khi Mạnh Đình Huy dâng tấu thỉnh bãi bỏ nữ tiến sĩ khoa năm tới được năm ngày, nhóm kinh quan phẩm cấp thấp phân tản trong triều ào ào liên danh thượng tấu, tán thành đề nghị này; lại qua hai ngày, Trầm Tri Lễ dẫn đầu mười mấy nữ quan trong triều, cũng dâng tấu lên, thỉnh Hoàng thượng chuẩn cho nữ tử các lộ cùng thi tiến sĩ khoa năm này. Hoàng thượng cùng Trung Thư tể chấp đình nghị chuyện này, ngay cả mấy người Cấp sự trung Liêu Tòng Khoan, Tả Tư Gián Tào Kinh cũng lấy Mạnh Đình Huy làm gương, nhiều người cùng tán thành đề nghị này.

Mấy ngày qua tấu chương tranh nhau đưa tới Trung Thư Môn Hạ Nhị Tỉnh, trong triều những thần tử trẻ tuổi có chủ trương lên tiếng cải thí càng ngày càng nhiều, nhưng các lão thần chỉ nói thanh thế như vậy đều là do Mạnh Đình Huy cố ý tạo ra, cho nên đối với chuyện cải thí đều kiên quyết không chịu nhường nửa bước.

Lúc chúng nghị phân vân không quyết định được, Hoàng thượng có chỉ dụ xuống Trung Thư, ra lệnh nghĩ chiếu chiêu cáo thiên hạ, không bãi bỏ nữ tiến sĩ khoa năm sau, nhưng nếu có nữ tử nào muốn cùng thi tiến sĩ khoa năm nay, triều đình cũng sẽ cho phép, tương lai nếu thi đậu tiến sĩ, thì hưởng theo lệ của chính khoa tiến sĩ, phẩm trật quan giai không thấp hơn nam tử phân nào, mà năm sau nữ tiến sĩ khoa vẫn cử hành theo thông lệ, các nữ tử của nữ học các lộ cùng thi hương tiến sĩ khoa năm nay không được quá trăm người.

Thử dụ vừa hạ xuống, các lão thần bái hô 'vạn tuế thánh minh', Mạnh Đình Huy cũng dâng biểu tạ ân, phong ba tranh chấp chuyện cải thí cũng dừng lại.

Mặc dù không có hoàn toàn bãi bỏ nữ tiến sĩ khoa, nhưng những nữ học sinh kia có thể cùng thi công danh với nam tử, có được cơ hội từ trước đến nay muốn cũng không thể, điều này làm cho Mạnh Đình Huy cùng nhóm triều thần trẻ tuổi có cùng chủ trương một phái đều thật sự rất vui mừng.

Nhưng năm nay nữ tử tham gia thi hương tiến sĩ khoa của các lộ không được quá trăm người, điều này ở trong mắt nhóm lão thần quả thật giống như muối bỏ biển, không đáng nhắc tới chút nào---Thử nghĩ xem, trong nước có mấy vạn người có học thức ba năm mới thi một lần, thì một ngàn nữ tử tầm thường sao có thể chen chân vào mười mấy danh vị tiến sĩ cuối cùng đây? Cho nên các lão thần đều cho rằng, thử dụ này của Hoàng thượng bất quá chỉ là vì trấn an những thần tử trẻ tuổi kiên quyết tiến thủ kia mà thôi, quyết sẽ không phải thật tâm muốn làm cải cách triều chế. Bởi vì đều nghĩ vậy nên không có ai lại tiếp tục khuyên can Hoàng thượng việc này nữa.

Ai ngờ thi hương tiến sĩ khoa vừa mở ra, Hoàng thượng liền hạ chỉ dụ xuống, cho Thượng Thư Hữu Bộc Xạ Từ Đình, Quyền Tri chế cáo Mạnh Đình Huy cùng làm chủ khảo* thi hội tại kinh thành.

*Nguyên văn là 'Tri cống cử': chính là những người đặc mệnh nắm giữ tiến cử sát hạch (cống cử khảo thí),thông thường sẽ lấy những đại thần danh vọng trong triều đảm nhiệm. Thời Đường Tống sẽ đặc phái chủ trì tiến sĩ khảo thí là đại thần. Đời thanh Tri cống cử đa số là đại thần nhất nhị phẩm phái trung lập...

Dụ vừa hạ xuống các lão thần lại không vui chút nào, không nói tới Mạnh Đình Huy tư chất còn thấp, có tài đức gì có thể cùng Thượng Thư Hữu Bộc Xạ cùng làm chủ khảo? Huống chi lúc trước tranh luận chuyện cải thí, Từ Đình hết lần này tới lần khác minh phúng ám gián Mạnh Đình Huy là người vô đức, quan hệ giữa hai người căng thẳng như vậy sao có thể cùng chủ khảo thi hội?



Từ Đình liên tục dâng tấu, nói Mạnh Đình Huy vô tài thiển đức mà là chủ khảo ư. Hoàng thượng bác bỏ tấu này, lấy lý do tiến sĩ khoa thi hội lần này là lần đầu cho phép nữ tử cùng thi, mà Mạnh Đình Huy xuất thân là trạng nguyên vị nữ tiến sĩ khoa, công tích trong triều không nữ quan nào có thể so sánh, cho nên quyền chủ khảo lần này không có nhân tuyển thứ hai.

Trong triều những thần tử trẻ tuổi cùng đảng với Mạnh Đình Huy nghe thấy đều hưng phấn không thôi, mà các lão thần thì lại càng tức giận, đã không bác được đề nghị của Hoàng thượng, lại không nhìn nổi Mạnh Đình Huy có thể chiếm được một hàm tri cống cử khiến đông đảo thiên hạ sĩ tử kính phục như vậy.

Sau khi kỳ thi hương của các lộ kết thúc, sau khi chấm bài xong định ra được phàm trong hai ngàn một trăm người đậu cử nhân thì có một trăm ba mươi hai nữ tử. Lễ bộ sau đó theo thông lệ mọi năm chuẩn bị mọi việc thi hội trong kinh, còn các cử tử* của các lộ cũng lục tục hướng về kinh thành.

*Cử tử: những thí sinh cử nhân

Trong nước kỳ thi hội tiến sĩ khoa ba năm một lần chuẩn bị khai khảo, Mạnh Đình Huy lại đột nhiên khảo sát lại quy định khóa khảo của Lại Bộ, liên tiếp bãi miễn tổng cộng mười người dưới lục phẩm của Triều An Bắc Lộ An Phủ Sử Tư cùng Chuyển Vận Sử tư. Lại Bộ theo lời nàng, nghĩ trình trát tử trình báo cho Trung Thư thẩm chú, nhưng lại bị nhóm lão thần vốn đang một bụng oán khí hung hăng bác trở về.

Trong triều từ lúc khai quốc đến nay, còn chưa có có chuyện nghị định của Lục Bộ lại bị tể chấp, tham chính cùng nhau bác trở về. Lần này Mạnh Đình Huy muốn bãi miễn mấy viên quan lại của Triều An Bắc Lộ lại bị Trung Thư cản trở, lập tức liền khiến triều dã vốn đang yên tĩnh lại nổi lên sóng lớn.

Mạnh Đình Huy trước đây bởi vì chuyện của Vương Kỳ, Ngụy Minh Tiên mà đắc tội các lão thần Đông đảng, bây giờ lại bởi vì chuyện cải thí mà đắc tội kỳ lão Từ Đình của Tây đảng. Kể từ đó cũng khiến cho các lão thần Trung Thư, Môn Hạ Nhị Tỉnh đồng loạt hướng mũi nhọn về phía nàng, mà mối quan hệ giữa nhóm lão thần hai đảng Đông Tây lại dần dần hòa hoãn, cứ thế mà tranh chấp của hai đảng đông tây trong triều hơn hai mươi năm qua lúc này lại biến thành trang chấp giữa hai phái tân, cựu* (mới, cũ)!

Giữa trưa, ánh mặt trời mùa xuân chói mắt vạn phần.

Mạnh Đình Huy tay ôm một chồng sổ sách, đang bước nhanh về hướng nội Đô đường.

Dọc đường thỉnh thoảng có quan viên trẻ tuổi trong nhị tỉnh đi qua nhìn thấy nàng đi tới, cũng có người cúi đầu ấp lễ chào hỏi nàng một tiếng 'Mạnh đại nhân', thái độ đều hữu lễ.

Nàng đang ôm này nọ nên không thể ấp lễ hồi lại, nên chỉ gật đầu mỉm cười lại, xem như đáp lễ. Lúc gần tới đô đường, mới gọi một người lại hỏi: "Đô đường hôm nay là do Từ tướng chưởng ấn sao?"

Người nọ hướng nàng nháy mắt, lặng lẽ đưa tay chỉ về phía sau một cái, khóe miệng nhếch nhếch mấy cái, sau đó mới đi.

Mạnh Đình Huy hiểu ý, liền đứng chờ ở hành lang bên ngoài cửa đô đường.



Xuân phong ấm áp, lay động những cành liễu yếu xanh biếc, những bông liễu nhỏ phất vào mặt nàng, vô cùng ngứa ngáy.

Nàng đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, đôi mắt đang nhìn ao cá chép cách đó không xa, lại nghe phía sau vang lên tiếng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Từ Đình từ nội đô đường đi ra, lập tức tiến lên nghênh đón, cúi đầu mỉm cười nói: "Từ tướng."

Từ Đình thấy là nàng, sắc mặt nhất thời tối sầm, bước chân ngừng lại, nhưng không mở miệng đáp lời nàng.

Mạnh Đình Huy giương mắt, lẳng lặng nhìn ông một hồi, liền dứt khoát nói: "Tại hạ theo lệ khảo sát, trong Triều An Bắc Lộ Soái Tư, An Phủ Sử Tư có mười ba tên quan viên không đảm đương được chức vụ, vì vậy nên điều động họ đi, không biết Trung Thư vì sao lại bác bỏ."

Từ Đình lạnh lùng nói: "Trung Thư tể chấp cũng không phải một mình Từ mỗ, ngươi tại sao không đi hỏi những người khác?"

Nàng mỉm cười, "Trong mười ba quan viên này, đa số đều nương tựa triều quan Đông đảng, cho nên Cổ tưởng bác lui đề nghị này, tại hạ còn có thể hiểu được. Nhưng Từ tướng cũng bác lui đề nghị này, tại hạ không biết ngoài trừ vì tư oán, còn có thể giải thích gì khác?"

"Tư oán?" Từ Đình râu mép tức giận đến mức run lên, "Từ mỗ trong triều làm quan mấy chục năm, trung với Thượng Hoàng, phụ trợ kim thượng, có khi nào vì tư oán mà lầm lỡ chuyện triều chính? Ngươi một lệnh muốn bãi miễn mươi ba quan viên Triều An, ngược lại là có ý gì?"

Mạnh Đình Huy không có lên tiếng trả lời, chỉ cầm sổ sách trong tay đưa tới.

Từ Đình cũng không tiếp, vẫn tức giận nói: "Mạnh Đình Huy ngươi không xem triều chế ra gì, ỷ vào Hoàng thượng cho phép ngươi chấp chưởng Lại Bộ khóa, đã muốn đối với trọng lại nơi biên cảnh hạ độc thủ như vậy, đúng là hành vi bất trung! Ngươi nếu cứ khăng khăng như vậy, Từ mỗ nhất định sẽ đến trước mặt Hoàng thượng vạch trần sai lầm của ngươi."

Bàn tay nàng vẫn cầm sổ sách như cũ, nhẹ nhàng nói: "Từ tướng nếu vẫn khăng khăng không tiếp nhận đề nghị của tại hạ, tại hạ cũng sẽ đến trước mặt Hoàng thượng hạch tội Từ tướng làm tướng sai lầm."

"Hoang đường!" Từ Đình một phát đánh rớt sổ sách trong tay nàng, "Hoàng thượng nếu như nghe lời vọng ngôn của ngươi, chính là dung chủ*!"

*dung: Ngu hèn. Như dong nhân 庸人 người tầm thường.- Chủ: trong quân chủ



Giấy rơi đầy đất, giấy trắng ào ào tung bay như tuyết rơi.

Mạnh Đình Huy nghe rõ hai chữ cuối cùng ông ta nói, vẻ lạnh nhạt trên mặt lập tức sụp đổ, giương mắt nhìn chằm chằm ông ta, môi mím thật chặt, hồi lâu không nói.

Từ Đình chỉ cho là nàng sợ, liền lạnh lùng hừ một cái, xoay người rời đi.

Nàng đứng thẳng tắp, nhìn chằm chằm ông ta không buông, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng ông ta nữa, mới từ từ ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ giấy bị rơi kia lên.

Lúc đang muốn đứng dậy, trước mắt đột nhiên có một bóng người chắn lại.

Một đôi giày đen thêu kim tuyến đoan đoan chính chính đập vào mắt nàng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, liền nặn ra một tia tươi cười, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ từ Khu Phủ bên kia tới đây sao?"

Hắn thấp mắt nhìn nàng, hàng mi khẽ nhướng lên, không đáp mà hỏi: "Nàng ngồi xổm ở đây làm cái gì vậy?"

****Thời gian này vì mình bận đi làm nên sắp tới chỉ ra chương được vào thứ bảy, chủ nhật thôi, mỗi ngày sẽ cố gắng 2 chương. Các bạn thông cảm nhá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.