Chương trước
Chương sau
Dứt lời, hắn vãn cương quay đi, giương thương hướng về phía nhóm thân quân Điện Tiền Tư dùng sức vung lên, lưu anh trên mũi thương đỏ như máu, vang lên mấy tiếng thanh thúy, kỵ diễn bắt đầu mở màn.

Nàng đứng yên tại chỗ, ngây người không biết làm sao.

Rành rành nghe rõ những lời của hắn, nhưng lại không hiểu những lời đó. Một bước lên mây là tâm nguyện của nàng, nhưng còn thẳng đến cửu thiên sao nàng nàng dám hy vọng xa vời?

Xa xa tuấn mã hất bờm tung vó, ngân thương sáng loáng thiết giáp xám đen đan xen vào nhau, bóng người chồng chất lên nhau, trường cung cong như trăng khuyết, bụi cát tung bay khắp nơi, mũi tên băng băng bay vút, bên sân tiếng ủng hộ từng đợt từng đợt dâng lên, kích thích nhiệt huyết trong người càng bùng nổ. Mấy trăm tên nam tử này đều là tinh nhuệ nhất trong những tinh nhuệ của chư ban trực Điện Tiền Tư, hắn vừa hoành thương hạ chỉ xuống, dù chỉ là một hồi kỵ diễn trong cung cũng đã có khí thế lớn tới như vậy rồi.

Nàng đang tập trung tinh thần nhìn phía trước, lại nghe bên cạnh có người cười gọi: "Mạnh đại nhân.". quay đầu nhìn, thấy chính là Hoàng Ba, không khỏi vui vẻ: "Hoàng thị vệ hôm nay cũng ở đây sao?"

Từ sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Mạnh phủ tất cả đều bình yên không còn lo ngại, Hoàng Ba liền bị triệu trở đại nội cung để công tác, mà nàng trước đó phụng chỉ xuất kinh mấy tháng, trở về lại không nhận được lệnh đi đến Duệ Tư Điện, cũng đã lâu rồi không có gặp Hoàng Ba.

Nàng thấy Hoàng Ba mặc quyên bố giáp màu nâu, trong tay cũng không cầm vật gì khác, dáng vẻ không giống như sẽ lên thao trường tham gia kỵ diễn, không khỏi hiếu kỳ, nói: "Hoàng thị vệ thân thủ bất phàm, trong chư ban trực Điện Tiền Tư cũng không có đối thủ, sao không lên thao trường phóng ngựa, mà lại đứng ở chỗ này?"

Hoàng Ba cười gãi đầu một cái, nói: "Hoàng thượng có dụ, lệnh cho hạ quan hôm nay dạy Mạnh đại nhân kỵ mã xạ tiễn." Nói xong, liền đàng hoàng tiến lên phía trước, dẫn ngựa gộp dây cương lại, đợi nàng lên ngựa.

Nàng im lặng, lập tức giương mắt nhìn bộ huyền giáp trong đám người phía xa kia, đúng lúc nhìn thấy hắc tuấn ngẩng đầu liệu đề*, người ở trên ngựa tiêu sái xoay người lại, vượt qua tầng tầng người ngăn cách xung quanh hướng nàng cười khẽ.

*Liệu đề:: LIỆU đá hất chân sau (lừa, mgựa)

Tất cả triều thần Khu Phủ đang đứng chấp tay bên kia cũng xoay người lại nhìn nàng, thấy Hoàng Ba muốn dạy nàng tập kỵ xạ, cũng đều tò mò, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng một người một ngựa một lượt, thỉnh thoảng cúi đầu nói nhỏ mấy tiếng.

Phương Khải cũng đi về phía trước mấy bước, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng biểu lộ mấy phần nghiền ngẫm.

Nàng đột nhiên cảm thấy hơi tức giận.

Hôm qua hắn nói muốn nàng cùng tới xem kỵ diễn, sẵn tiện tập cưỡi ngựa, sao hôm nay lại thành ra muốn nàng tập kỵ xạ rồi? Cưỡi ngựa thì nàng biết, xạ tiễn lúc ở trường nữ học đã học qua một chút da lông, nhưng mà muốn nàng ở trên ngựa tùng cương* giương cung, há không phải là muốn nàng té ngựa lần nữa hay sao? Hắn biết rõ nàng thích thể diện yêu thanh danh, lại để cho nàng ở trước mặt nhiều người như vậy theo Hoàng Ba học kỵ mã xạ tiễn, rõ ràng chính là muốn nàng mất mặt mà.

*Tùng cương: buông dây cương

Nhưng mấy vị lão thần Khu Phủ đều đang nhìn chăm chăm, trước mặt đám đông nàng không thể bày ra vẻ luống cuống, chỉ đành phải cắn răng tiến lên, gồng mình leo lên ngựa, nắm chặt dây cương, cúi đầu nói với Hoàng Ba: "Làm phiền Hoàng thị vệ rồi."

Hoàng thị vệ cười ha hả kéo nhẹ bờm ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, rung bờm mấy cái, hai vó trước nhịn không được ở đào mấy cái trên mặt đất, rồi mới bình tĩnh lại.

Nàng ở trên ngựa mà trong lòng run sợ, hai tay nắm thật chặt dây cương, sợ mình lại không cẩn thận mà té xuống.

Vốn cho là hắn ban cho nàng con ngựa này, hẳn là đã đem nó thuần phục ổn thỏa, ai ngờ con ngựa này tính tình so với hai năm trước còn muốn ác hơn.

Hoàng Ba biết nàng sợ, liền vỗ vỗ thân ngựa, nói: "Thanh Vân là một con ngựa mẹ, có chút sợ người lạ, đợi Mạnh đại nhân chút nữa cưỡi nó chạy hai vòng, quen với tính khí của nó là tốt rồi."

Trên thân con ngựa này là một bộ yên bí* khảm đầy ngọc quý ngự phẩm, nhìn thấy rõ vật này càng làm nàng thêm kinh sợ, không khỏi ngẩn người. Vốn cho là hắn ban cho nàng ngự mã này đã là thiên ân hạo đãng, ai biết ngay cả yên bí cũng lại quý trọng như vậy.

*Bí: hàm thiếc và dây cương

Nàng y theo lời Hoàng Ba nói, chậm rãi cưỡi ngựa dọc bên sân vài vòng, thấy Thanh Vân này dần dần thích ứng với sự điều khiển của nàng, mới phi trở về bên người Hoàng Ba. Hoàng Ba tiếp nhận trường cung từ một người ở phía sau đưa đến, hai tay trình lên đưa cho nàng, nàng đưa một tay ra tiếp nhận cây cung, chỉ cảm thấy hơi nặng, nhưng lại không dám thả tay kia ra.

So với những trường cung vừa cứng vừa nặng trong tay nhóm thân quân thị vệ kia, cây cung này lại có vẻ cực kỳ tinh xảo, mặt trên cây cung có mấy chỗ khảm vàng, thành hình mây gió phiêu đãng, nhìn qua thật là đẹp mắt.

Mấy người Khu Phủ bên kia vừa nhìn thấy cây cung này, nhất thời biến sắc, rối rít thì thầm to nhỏ.

Phương Khải sải bước tiến lên, nhíu mày nói với Hoàng Ba: "Ai cho phép ngươi đem cây cung này ra?"

Hoàng Ba cúi đầu đáp: "Hoàng thượng có nói, trường cung mà Quân Khí Giám sở chế thường thường đều là trăm cân, Mạnh đại nhân nhất định không thể giương, nên sai hạ quan đem cung này ra cho Mạnh đại nhân dùng lúc tập kỵ xạ."

Phương Khải sửng sốt, quay đầu nhìn Mạnh Đình Huy, lông mày cau lại trầm tư một khắc, mới vung tay lên, "Đã là chủ ý của Hoàng thượng, vậy hãy dùng đi!"

Nàng không biết nguyên do trong chuyện này, nhưng có thể thấy được Phương Khải một thanh hào khí, đối với lời nói của Hoàng thượng lại tôn sùng như thế, thầm nghĩ những lão thần liều mạng sa trường dùng huyết công thượng vị này, quả nhiên không hề giống với những người trong chính sự đường kia.

Hoàng Ba xoay người lại, nhận lấy dây cương trong tay nàng, trong miệng nhỏ giọng nói: "Mạnh đại nhân không biết đó thôi, cây cung này vốn là ngự cung của Thượng Hoàng, là lúc Thượng Hoàng ngự giá thân chinh lệnh cho đại thần của Quân Khí Giám đặc biệt chế ra, sau này Đại Bình khai quốc, thiên hạ thái bình, cây cung này cũng bị Thượng Hoàng đem gác vào xó, bảo quản trong Quân Khí Giám, đã hai mươi lăm năm qua chưa lại dùng tới."

Nàng nghe xong, chỉ cảm thấy cán cung trong tay thật là nóng bỏng tay, không nghĩ tới cây cung này lại có lai lịch như vậy, mà nàng là cái thân phận gì, sao dám sử dụng cây cung này.

"Mạnh đại nhân", Hoàng Ba thấy nàng thất thần, lại ở phía dưới gọi nàng, "Đại nhân lúc học nữ học hẳn đã học qua cách giương cung, hạ quan đã giữ chắc ngựa rồi, đại nhân không cần sợ, chỉ cần ở trên ngựa giương cung là được rồi."

Kỵ diễn trên thao trường đang tạm thời dừng lại, không ít các tướng sĩ thân quân đang ào ào nhìn sang bên này, ánh mắt đều là lớn mật không cố kỵ.

Nàng càng cảm thấy không có chỗ trốn, liền ngồi thẳng người, cắn răng mở cánh tay giương cung---cái cung này dường như chuyên vì nữ tử mà tạo ra, cùng với những trường cung nàng thường dùng hoàn toàn bất đồng, không tốn bao nhiêu khí lực đã kéo ra được.

Dây cung rung rung, tỏa ánh bạc như kim châm.

Hoàng Ba ở cạnh bên cười đến cao hứng, lại nói: "Đại nhân thử thúc ngựa chạy thật chậm thử xem." Nói xong liền buông dây cương, thấp giọng 'hu' một tiếng, Thanh Vân liền đạp vó một cái, vọt tới phía trước.

Nàng còn không kịp ngăn lại thì con ngựa đã chạy xa hơn mười bước, đem Hoàng Ba bỏ lại xa xa phía sau. Lúc đầu nàng còn sợ, nhưng Thanh Vân hạ vó vững vàng, nàng ở trên cho dù không cầm cương cũng thật là vững chắc, nên liền an tâm, đợi con ngựa chuyển hướng trở về.

Ai ngờ mấy người thân quân bên này nhìn thấy liền hứng khởi, lập tức thúc ngựa đồng hành, Thanh Vân vừa thấy những chiến mã khoác tỏa giáp kia, lập tức lại nổi điên lên, bất chợt vượt lên phía trước, muốn cũng những tuấn mã kia phân cao thấp.

Lòng của nàng lập nhấc đến cổ họng, muốn buông cung ra cầm lấy dây cương, nhưng lại không dám đem ngự cung quý trọng này ném ở dưới chân như thế, giữa lúc đang còn giật mình, Thanh Vân bất chợt ngoặt một cái, gần như đem nàng ném xuống dưới.

Hoàng Ba ở phía sau cũng kinh hãi, liên tục hô to "Mạnh đại nhân", xoay người đi tìm con ngựa của chính mình, muốn đuổi theo Thanh Vân, nhưng đã không kịp.

Đằng xa chợt vang lên một tiếng cười vang dội, gió thổi cát lên, hắc tuấn nộ khí đằng đằng xuôi gió vọt đến, có người thò người ra kéo lấy cương ngựa, dừng Thanh Vân lại.

Nàng chưa kịp hoàn hồn, thân thể mềm nhũn, tiện thể lăn xuống ngựa, tay nắm dây cung vẫn còn run rẩy.

Hoàng Ba ở phía sau chạy tới, tung người xuống ngựa, hướng hắc tuấn quỳ xuống, run giọng nói: "Thần nhất thời sơ sót, xin bệ hạ thứ tội."

Nàng hơi ổn định lại tâm thần, nhìn qua con ngựa bị người ghìm cương ở một bên.

Thanh Vân trong mũi thấp phì một tiếng, cúi đầu rung bờm, một đôi mắt ngựa thật to trong suốt, nghiễm nhiên là một bộ dáng vẻ vô tội.

Nàng bị bộ dáng như vậy của nó chọc cho có chút tức giận, lập tức xoay người đối diện hắc tuấn, nói: "Bệ hạ thứ cho thần nói thẳng, con ngựa này tính tình quá mức hoang dã, có phần không thích hợp với thần, e là thần không thể cưỡi được nó."

Nam nhân phía trên hắc tuấn lãnh giáp phiếm quang, nửa ngày không nói gì.

Thanh Vân vó trái đằng trước hơi gập lại, chậm rãi đá hất một cái trên cát, phun phì phì một hơi.

Nàng lại càng tức giận, lại nói: "Thần tư chất bất tài, không thể học được mấy cái kỵ xạ này, uổng phí một mảnh tâm ý của bệ hạ, chỉ là thần thân là văn thần, cũng không nhất định không học kỵ xạ là không được!"

"Mạnh Đình Huy." Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, chân sau gõ vào bụng ngựa một cái, khiến con ngựa tới gần nàng một chút, "Qua đây."

Nàng chỉ cảm thấy chính mình ở trước mặt mọi người mất hết thể diện, cũng không biết hắn vì sao nhất định phải ép buộc nàng không tập kỵ xạ không được, lập tức giống như giận dỗi, cũng không di chuyển, nói: "Cung này chính là ngự cung của Thượng Hoàng, thứ cho thần không dám dùng quen."

Hắc tuấn hí dài một tiếng bén nhọn, hắn nhanh chóng lại mạnh mẽ hạ xuống, đem nàng một phen túm lên lưng ngựa, miệng quát to một tiếng, đạp ngựa tung vó hướng về phía trước.

Thân quân Điện Tiền Tư cùng với nhóm triều thần Khu Phủ đứng bên cạnh đều là trợn mắt há hốc.

Gió nhẹ cuốn bụi cát phả vào mặt, nàng ở yên trước hai ba lần bị hắn điều chỉnh tư thế, hắn hai tay buông cương, rút mũi tên đưa tới trước người của nàng, hung hăng cầm tay nàng, kéo mở trường cung, cài tên lên dây, để mặc hắc tuấn tung vó điên cuồng vọt đi, ngược gió ở kề bên tai nàng nói---

"Nữ nhân của ta, có thể không giỏi kỵ xạ, nhưng phải biết kỵ xạ là cái gì!"

Hơi thở nóng bỏng của hắn cuồn cuộn phả trên da nàng, tay nàng bị hắn nắm chặt đến đau đớn, chỉ thấy dây cung trước mắt lóe lên một cái, chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng 'tranh', mũi tên nhọn đột nhiên vút ra, đuôi tên bạch vũ vẽ trên không trung một đường cong duyên dáng, thẳng tắp ghim vào đầu bia cách đó hơn trăm bước.

Ánh mặt trời nóng rực giống như nguội lạnh lại, gió nhẹ cũng tựa như nghiêm nghị cắt xương, hắc tuấn dưới thân phập phồng xốc nảy hết sức mạnh mẽ, cung uyên trong lòng bàn tay đang run lên, tâm của nàng cũng run rẩy theo, chân chân thiết thiết cảm nhận được ngang ngược của hắn, khí thế của hắn, giữa lúc tọa kỵ này phi như bay mà lực mũi tên xuất khỏi cung lại mãnh liệt như vậy, chân thật mà còn chấn động, vượt xa khỏi tưởng tượng của nàng.

Hắn buông trường cung, một phen ôm chặt hông nàng, lại nói: "Mạnh Đình Huy, ngựa này không phải nàng thì không ai có thể cưỡi, cung này không phải nàng thì không ai có thể dùng, nàng nếu lại nói lời cự tuyệt, chính là làm tan nát một mảnh tâm ý của ta rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.