Chương trước
Chương sau
*Như đã từng quen biết

Kinh ngạc đã không đủ để hình dung tâm tình của nàng.

Hai người này, sao có khả năng?

Nhưng nghĩ lại, Tả Thu Dung cũng giống nàng năm đó, sau khi vào Hàn Lâm luôn vẫn đi theo bên người Phương Hoài, vậy cùng Doãn Thanh có quen biết cũng không phải là lạ.

Mạnh Đình Huy đầu óc khẽ chuyển, liền cầm chung rượu tiến lên, nói nhỏ: "Tả đại nhân."

Tả Thu Dung nghiêng đầu, thấy là nàng, lập tức bối rối, vội vã rót rượu nói: "Không biết Mạnh đại nhân tới bên này, hạ quan thật là thất lễ."

Mạnh Đình Huy đè cổ tay nàng ấy xuống, ở bên cạnh nàng ấy, giống như tùy tiện nói: "Mỗi năm mới có một lần cung yến chính đán, ngươi không tận hưởng cho tốt, mà lại ở đây ngây ngốc cái gì vậy?"

Tả Thu Dung nhỏ giọng nói: "Không, không có ngây ngốc..." nói xong, lại kéo lấy mâm trái cây trên bàn tới cho Mạnh Đình Huy.

Mạnh Đình Huy lại cười rộ lên, vân vê chung rượu hướng về phía trước hơi nhấc lên, lắc lắc ly rượu ngón trỏ động một cái, chỉ vào bàn của tam quán bên phía đối diện kia, nói: "Thần hồn đều đã muốn bị câu mất, còn nói không có ngây ngốc?" thấy Tả Thu Dung loáng cái đỏ mặt, nàng liền hạ thấp thanh âm, hỏi: "Là Doãn đại nhân sao?"

Tả Thu Dung chỉ lo cúi đầu, mím môi không nói.

Mạnh Đình Huy không bỏ qua: "Ta với hắn cũng xem như là quen biết, ngươi nếu nói thật với ta, có lẽ ta còn có thể giúp ngươi một chút."

Tả Thu Dung lập tức kinh hoảng, vội vàng nói: "Mạnh đại nhân ngàn vạn lần đừng giúp...Ta, ta với hắn là quen biết cũ."

Điều này thật vô cùng nằm ngoài dự liệu của nàng.



"Sao?" Mạnh Đình Huy trên mặt vẻ kinh ngạc cũng không phải là giả vờ, "Hắn xuất thân từ Triều An Bắc Lộ, còn ngươi ở Phụng Thanh Lộ, trước khi vào triều, hai người các ngươi sao có thể là quen biết cũ?"

Tả Thu Dung do dự hồi lâu, mới nói: "Tổ tiên của ta nguyên ở Liễu Châu thuộc Vĩnh Hưng Lộ, ngoại trừ cha ta ra ngoài kinh thương nên lưu lại ở Phụng Thanh Lộ, còn lại các thúc bá đều ở Liễu Châu. Năm ta mười sáu tuổi thanh minh theo cha trở về Liễu Châu, ở trong nhà đường huynh gặp được Doãn đại nhân."

Vừa nghe tới Liễu Châu Vĩnh Hưng Lộ, Mạnh Đình Huy sắc mặt không khỏi hơi cứng lại, trong đầu lập tức nhớ lại nhà của Hách Huống cũng ở Liễu Châu Vĩnh Hưng Lộ, không khỏi liền liên hệ tới Doãn Thanh.

Nàng có ý muốn thăm dò, liền đạm thanh nói: "Liễu Châu địa linh nhân kiệt, từ xưa đã xuất ra không ít trung lương chi thần. Nhớ tới tiền triều Tam tư sử Hách văn mục công, cũng xuất thân từ Liễu Châu Vĩnh Hưng Lộ. Hách công phẩm hạnh cương chính, lúc trước tuy rằng Từ công cùng ông ấy tư tín vụng trộm nghị luận kim thượng chấp chính sai lầm, cũng không thấy Hách công có nói gì. kim thượng biết được, từng nói rằng Hách công thật không phụ danh xưng là Văn Mục."

Tả Thu Dung tất nhiên đã nghe nói qua chuyện Mạnh Đình Huy hạch tội Từ Đình nghịch thượng, nhưng nghe nàng đánh giá cao Hách Huống như vậy, nên cũng không có gì cố kỵ, gật đầu nói: "Hách công tính tình thích bố đức chấp nghĩa, từ lúc trí sĩ về sau đều ở tại Liễu Châu rất có danh tiếng trong dân chúng, đường huynh ta cũng từng bái làm môn hạ trị học của quốc công, chỉ tiếc về sau mấy lần thi đều không đậu, thực phụ tâm dạy dỗ của Hách công."

Mạnh Đình Huy càng nghe trong lòng càng kỳ quái, không dám tin chuyện này lại khéo như vậy, lại hỏi: "Doãn đại nhân xuất thân Triều An, thì sao có thể cùng đường huynh của ngươi làm bạn với nhau được?"

Tả Thu Dung lắc đầu, "Tường tận trong đó ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ nghe đường huynh ta nói, Doãn đaị nhân mấy năm nay du học ở nhiều nơi, năm ấy ở Liễu Châu cũng là trong lúc đạp thanh thưởng xuân cùng đường huynh đối thi phú với nhau vui vẻ, sau đó mới kết bạn.

Như vậy cũng khó trách."

Mạnh Đình Huy thầm nghĩ, thảo nào nàng thân ở Triều An nhiều năm như vậy đều chưa từng nghe qua tài danh của Doãn Thanh, hẳn là hắn từ sau khi nàng đậu tiến sĩ mới trở về Triều An.

Trong lòng tuy là tâm tư rối loạn, nhưng miệng lại cười nhạt nói: "Nói như vậy, người với hắn ắt quen biết đã lâu."

Tả Thu Dung gương mặt hơi phiếm hồng, ngập ngừng nói: "Ta chỉ là mười sáu tuổi năm đó có gặp qua Doãn đại nhân một lần mà thôi, cũng không nghĩ sau này sẽ lại cùng hắn đồng khoa đậu tiến sĩ, chắc hắn cũng đã không còn nhận ra ta nữa rồi."

Mạnh Đình Huy lại ngạc nhiên nói: "Hẳn là ngươi với hắn bình thường cũng có cơ hội chạm mặt, sao ngươi còn chưa từng cùng hắn nói chuyện?"

Tả Thu Dung thanh âm trở nên nhỏ hơn: "Doãn đại nhân tài học đoan chính, đức như hinh* phong, ta sao có thể làm những hành vi cuồng phong lãng điệp?"

*Hinh: mùi thơm bay xa; hương thơm lan toả

Mạnh Đình Huy nhếch miệng một cái.

Ca tụng này cũng thật là hay, nhưng nếu để cho nàng ấy biết Doãn Thanh từng làm qua chuyện gì, không biết nàng ấy có còn khuynh mộ hắn như lúc này không.

Đang lúc suy nghĩ, chợt thấy Doãn Thanh hơi nghiêng người một cái, ngoái đầu nhìn sang bên này.

Ánh mắt của hắn ở trên hai người các nàng đảo qua một vòng, cũng không dừng lại mà quay đầu sang hướng khác, trên khuôn mặt tuấn dật không nhìn thấy một tia gợn sóng.

Mạnh Đình Huy sâu trong thật tâm bất chợt nổi lên một trận cảm giác kỳ quái.

Từ lần đầu tiên gặp hắn đến nay, tựa hồ mỗi lần ánh mắt hắn nhìn về phía nàng đều chưa từng thay đổi chút nào. Bất luận là lúc không quen hay là đã quen, là tính toán lẫn nhau hay là đề phòng, mỗi loại biểu hiện của hắn làm cho nàng cảm thấy hắn tựa hồ sớm đối với nàng đã rõ như lòng bàn tay, giống như giờ khắc này cũng mặt không đổi sắc để ý nhất cử nhất động của nàng.



Hắn trước đây rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì mà phải giúp nàng? Lúc này là vì cái gì mà thủy chung luôn chú ý đến nàng?

Tính đi tính lại, Doãn Thanh còn nhỏ hơn nàng một tuổi.

Nhưng người nam tử trẻ tuổi này thật làm nàng cảm thấy có chút kiêng kỵ.

Tả Thu Dung tất nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của Doãn Thanh, nhưng nào nào dám không biết xấu hổ mà nhìn sang nữa, chỉ luôn cúi đầu không hề giương mắt, rất sợ bị hắn nhìn ra hai người các nàng là đang nghị luận hắn.

Mạnh Đình Huy không còn tâm tư tiếp tục thăm dò Tả Thu Dung nữa, chỉ cười với nàng ấy một cái, sau đó cầm chung rượu xoay người trở về chỗ ngồi.

Trầm Tri Lễ trực tiếp hỏi nàng, "Sao, ta nói đúng không?"

Mạnh Đình Huy một bộ dáng vẻ từ chối cho ý kiến, cười gác chung rượu xuống.

Trước điện có một tiểu thái giám nhanh nhanh chạy đến, ghé bên tai nàng nói: "Mạnh đại nhân, Hoàng thượng nói Bắc sứ sắp trở về hầu quán, gọi ngài trở về ngự tiền ngồi thôi."

Nàng có chút thẹn thùng, rũ mắt đáp ứng.

Trầm Tri Lễ ở bên cạnh nghe thấy, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ta thấy Hoàng thượng nuông chiều ngươi đã thành quen rồi, nam tử thiên hạ không ai bằng."

Mạnh Đình Huy ra vẻ tức giận, "Ta há lại là người nóng nảy như vậy."

Trầm Tri Lễ che tay áo khẽ cười, không cùng nàng tranh cãi nữa.

Lại thấy các trọng thần nhị phủ phía trước đều đã đứng dậy, Triệu Hồi hướng loan tọa hành một đại lễ, sau đó liền cùng Phó sứ trước sau rời điện.

Nàng không vội đứng dậy, ở phía sau màn che nhìn chằm chằm Triệu Hồi từng bước đi qua, trong lòng đem hắn phỉ nhổ mấy chục lần, sau đó mới quay đều vén màn đứng lên.

Triệu Hồi lúc đi qua hai hàng bàn tiệc bên dưới màn che, vừa cùng Phó sứ nói cười, ánh mắt lơ đãng thăm dò gian bàn tiệc của tam quán.

Mạnh Đình Huy theo tiểu thái giám đi lên, ai ngờ tiểu thái giám lại gần nói: "Mạnh đại nhân, một lúc nữa tiệc rượu kết thúc, Hoàng thượng còn đến Tây Hoa Cung, cũng xin Mạnh đại nhân..."

Nàng không đợi người ta nói hết, liền nhỏ giọng cắt đứt: "Thật là làm phiền công công nhiều lần như vậy, thể diện của Hoàng thượng cùng mặt mũi của ta đều để công công gánh vác rồi."

Tiểu thái giám vội vàng nói: "Mạnh đại nhân lời này là chiết sát chúng ta rồi."

Nàng mím mím môi, trong lòng có chút tức giận hành động của hắn giống như đang rêu rao vậy. Trong triều ai chẳng biết hắn cần chính, ngày thường hắn cơ hồ là hàng đêm đều ở lại Duệ Tư Điện, nhưng một khi ngủ lại Tây Hoa Cung, lại sai ngươi gọi nàng vào yết kiến, kia chính là đường hoàng báo cho người trong nội đình biết, hắn muốn cái gì.

Đi chưa được mấy bước, nàng lại thấy Bạch Đan Dũng từ phía trước đen mặt bước nhanh tới, không khỏi nhíu mày.



Bạch Đan Dũng thống lĩnh chư vệ nội đình, không được đặc chiếu sẽ không được mang kiếm vào điện như vậy, hẳn lại bị sai phái làm gì đó mới vội vàng như vậy.

Bắc Tiễn sứ cùng Phó sứ lui điện không bao lâu, Hoàng thượng khởi giá về cung, nhóm tam phủ trọng thần, lưỡng chế đại thần lần lượt lui điện, các quan viên còn lại cũng dần dần tản đi.

Bên ngoài điện đèn lồng đỏ rực một mảng vui mừng, tuyết sắc cũng lộ vẻ rực rỡ.

Doãn Thanh thong thả bước chầm chậm, mắt nhìn loan gia màu minh hoàng xa xa kia dần dần chìm vào màn đêm, mới khép tay áo lại, bước đi nhanh hơn.

Phía sau hình như có người đi theo, sau khi bước mấy bước hắn bất chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn xung quanh, lại chỉ thấy một màn đêm mờ mịt.

Hồi lâu, hắn mới lại bước về phía trước.

Lại nghe phía sau vang lên một thanh âm trong trẻo của nữ tử: "Doãn đại nhân."

Hắn xoay người lại, thấy Tả Thu Dung từ một bên đang đi về phía hắn, không khỏi thiêu mi, nhưng không mở miêng.

Người đi theo hắn, không phải nữ tử này.

Tả Thu Dung thấy hắn không lên tiếng, liền có chút quẫn bách, nhỏ giọng nói: "Doãn đại nhân còn nhận ra ta không?"

Doãn Thanh gật đầu, đôi mắt dừng trên mặt nàng, "Hàn Lâm Viện Tả đại nhân."

Sắc mặt nàng có chút xấu hổ, do dự nửa ngày mới lại nói: "Doãn đại nhân không nhớ ba năm trước đây ở Tả gia Liễu Châu đã từng gặp ta sao?"

Hắn rũ mi, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Tả đại nhân nhận lầm người rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.