Cho dù là Nhạc Lâm Tịch lại nghe lời phân phó của nàng, lúc nhìn thấy tình cảnh giờ phút này, cũng ít nhiều sẽ sinh ra lòng hoài nghi.
Mạnh Đình Huy cuối cùng dời mắt di, quay đầu nhìn sang rừng núi xanh biếc bên kia.
Sự tình đã thành ra như vậy, nàng cũng không còn cách nào khác.
"Sự tình quá kỳ quặc," trên mặt nàng giả vờ ra vẻ nghi hoặc, xoay người hướng Nhạc Lâm Tịch nói: "Chỉ sợ là hắn nhìn thấy ta ngươi hai người ở trên đỉnh núi, trong lòng sẽ sinh nghi. Nếu cùng bọn họ chính diện giao phong, chúng ta nhất định sẽ bị thiệt. Không bằng ta người giả bộ thản nhiên một chút, giục ngựa xuống núi, ra vẻ là thương nhân đi ngang qua, đợi ta ngươi đi xong, bọn họ nhất định sẽ rút đi, đến lúc đó lại để cho nhân mã trên núi đi xuống là được."
Nàng sợ kéo dài lâu thì hắn sẽ tự mình lên núi, liền ngầm cắn răng một cái, quát một tiếng, nhanh chóng quất một roi vào mông ngựa, phóng ngựa dọc theo đường núi mà xuống.
Nhạc Lâm Tịch sửng sốt, tất nhiên không dám thả một mình nàng xuống núi, không kịp suy nghĩ nhiều cũng liền giục ngựa chạy xuống núi.
Gió lướt tóc mai, tim đập cực nhanh, con ngựa phi nhanh trên đường tựa như là muốn hất nàng bay ra ngoài vậy, trong đầu bất chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh trước kia, đều là vui sướng, nay lại buồn rầu.
Xuống tới núi, nàng chưa kịp ghìm cương chuyển hướng, hắn đã phóng ngựa lướt tới trước mặt nàng, hung hăng thay nàng quát tọa kỵ, sau đó từ trên cao nhìn nàng chăm chú.
Nàng giương mắt chạm phải ánh mắt hắn gần trong gang tấc, đáy mắt không khỏi ẩm ướt.
Phía sau Nhạc Lâm Tịch cũng xuống tới, nàng chưa kịp phản ứng, liền thấy trong quân bên kia có hai kỵ mã xông ra khỏi hàng, một trước một sau đem Nhạc Lâm Tịch kéo qua một bên.
Nhạc Lâm Tịch sau khi ngây người liền hoảng hốt, không thể tin nhìn về phía nàng, "Ngươi..."
Nàng cũng không nói gì, bàn tay khẽ run nắm chặt dây cương.
"Mạnh Đình Huy."
Đôi môi hắn thật mỏng khẽ động, thanh âm không lớn, nhưng nàng lại nghe ra cảm xúc phập phồng trong đó.
Nam tử trước mắt lệ khí ngưng trọng, thân thể còn gầy hơn so với trước khi nàng rời kinh, nhưng lại lộ vẻ cốt ngạnh ngoan hãn, ánh mắt lại lạnh lẽo nhiếp nhân.
Hắn đúng là hận nàng rồi.
Nhưng nàng không biết hắn lần này đúng lúc nhìn thấy nàng, chặn đường nàng, bắt được nàng rồi, thì sẽ đối với nàng như thế nào.
Hắn liếc mắt qua Nhạc Lâm Tịch một cái, lại lãnh mắt nhìn sang hai binh sĩ kia, binh sĩ lập tức tiến lên nhét vào miệng Nhạc Lâm Tịch một khối gì đó, khiến cho không cách nào tiếp tục lên tiếng.
Nhạc Lâm Tịch trợn trừng hai mắt, bị người lôi kéo xuống ngựa, không ngừng liều mình giãy dụa, cổ họng cất tiếng ô ô, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Mạnh Đình Huy không buông.
Nàng vừa nhìn thấy, thân thể cũng có chút rét lạnh.
"Lên núi," hắn quay đầu, hướng một cái thân tướng phía sau phân phó nói, "Tiễu khấu."
Theo một tiếng lệnh ban xuống, mấy ngàn kỵ nhân mã đang đứng bất động đã lâu liền lập tức vỗ giáp chuyển hướng, chiến mã vó đạp cát vàng, một hồi tiếng théo gào của gió lớn xen lẫn tiếng trường thương qua kích tiến vào trong rừng núi.
Không bao lâu, xa xa trên sơn đạo liền truyền tới tiếng chém giết khiếp người, tiếng thương kiếm va vào nhau chói tai vạn phần, trong không khí bốn phía mơ hồ phảng phất mùi máu tươi.
Nàng tận lực không nghĩ đến cảnh tượng sau núi, cũng không nhìn qua Nhạc Lâm Tịch người đang bị trói ở một bên, lại không đè được run rẩy nơi khóe miệng càng không giấu được sự sợ hãi trong đáy mắt.
Trong mắt hắn dường như không có một màn chém giết đầy máu tươi kia, chỉ là nhanh chóng đem nàng từ đầu đến chân nhìn quét qua một lượt, sau đó lạnh lùng nói: "Xuống ngựa."
Cuối cùng cũng đã đến lượt nàng.
Phía sau bỗng nhiên có binh sĩ dắt một con ngựa đến bên cạnh nàng, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy con ngựa kia chính là Thanh Vân của nàng.
Trong ngực dường như có cái gì đó làm nghẹn lại, đáy mắt ẩm ướt lại nhưng lại không tràn ra được, ngũ tạng lục phủ giống như bị đè nén tới mức đau nhức.
"Lên ngựa." hắn lại nói, thanh âm từ phía trên giống như dội vào màng tai nàng.
Viền mắt nàng đỏ lên, cắn môi quay đầu nhìn hắn, nhưng hắn đã kéo cương giục ngựa đi qua một bên, bóng lưng vẫn lạnh lùng như trước.
Thanh Vân cúi đầu, ở bên sườn mặt nàng nặng nề phun phì phì một hơi, lại đem cái bờm dài dụi dụi vào người nàng.
Nàng chưa từng thấy nó ngoan ngoãn nghe lời như lúc này, không khỏi đưa tay vòng qua cổ nó, mắt rũ xuống, sau đó rơi lệ.
Hắn hẳn là nên hận nàng, nhưng hắn xuất chinh lại dẫn theo Thanh Vân của nàng, nàng cũng không tin cuộc gặp gỡ hôm nay là trùng hợp như vậy, hắn rõ ràng chính là nghìn dặm mang quân tới tìm nàng.
Nhưng nàng không biết tại sao hắn lại biết được tung tích của nàng, lại càng không biết hắn làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Nàng khiến cấm quân Đại Bình không chiến mà mất Kim Hạp Quan, danh gian thần đầu địch bán nước của nàng vạn người trong thiên hạ đều biết, nàng cùng phản tặc khấu quân trà trộn cùng một chỗ, nàng---
Căn bản không đáng để hắn tới tìm.
Nhạc Lâm Tịch thấy hắn thúc ngựa tới, không khỏi càng thêm cố gắng giãy dụa, lại bị hai cái binh sĩ bên cạnh gắt gao đè lại.
Hắn ngồi trên ngựa, hạ mắt xuống quan sát Nhạc Lâm Tịch, miệng hỏi: "Là muốn đi Thư Châu sao?"
Nhạc Lâm Tịch vẻ mặt căng cứng đến đỏ tía, không động đậy trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lật cánh tay hạ thương, thân thể hơi khom xuống, "Ngươi thật giống như còn chưa biết trẫm là ai."
Một từ 'trẫm' này, tức khắc khiến Nhạc Lâm Tịch đại kinh thất sắc, đáy mắt cuối cùng cũng lộ ra chút sợ hãi, sau đó lại chuyển sang căm hận.
Cố sức quay đầu lại nhìn Mạnh Đình Huy.
Anh Quả lại lật cánh tay vung thương, chống lên nâng cằm của hắn buộc hắn quay đầu lại, "Câu hỏi của trẫm, cho tới bây giờ không có ai dám không đáp."
Cằm Nhạc Lâm Tịch bị mũi thương cắt rướm máu, đau đớn khiến biểu tình trên khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, hồi lâu mới từ từ gật đầu một cái.
Anh Quả thu lại thương, nghiêng mi lạnh lùng nói: "Thật trùng hợp, trẫm cũng muốn đến Thư Châu. Nhân mã hộ tống các ngươi đều đã bị trẫm tiêu diệt, không bằng để trẫm đưa các ngươi đi, thấy thế nào?"
Nàng ở một bên nghe thấy, đáy lòng không nhịn được run rẩy, lần đầu tiên không chút nào đoán ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nhạc Lâm Tịch không phản kháng được, không động đậy được, cũng không nói được, đơn giản liền nhắm mắt lại, không giãy dụa nữa.
"Không lên tiếng tức là đồng ý rồi." Hắn xoay người lại cao giọng gọi vài cấm quân thân binh đang lưu ở chân núi lại, phân phó mấy người thủ ở chỗ này, nói: "Nói với Sài Tiêu, hôm nay tiêu diệt nhân mã khấu quân, đều là cắt đầu tính công, một cái đầu cũng không được bỏ sót!" lại hơi đảo mũi thương, đối với mấy người khác nói: "Mấy người các ngươi giam giữ người này lại, theo trẫm đi trước."
Nhạc Lâm Tịch bị người áp giải đi về phía trước, một đường xiêu xiêu vẹo vẹo muốn xông qua bên dưới ngựa của nàng. Ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy hận ý muốn giết người.
Nàng hơi rũ mắt, bàn tay càng thêm siết chặt.
Còn đang rề rà, hắn đã ở phía sau giục ngựa qua tới, hướng Thanh Vân vút một roi, thấp giọng quát: "Đi!"
Thanh Vân hưng phấn điên cuồng chạy về phía trước, suýt chút nữa đem nàng đang không chuẩn bị ở trên lưng vứt xuống. Hắn ngồi trên hắc tuấn cũng chạy theo, phi mấy bước liền đuổi kịp nó.
Trên con đường đầy cát vàng, một thân váy đỏ thẫm của nàng cùng một thân lông màu hồng táo của Thanh Vân quyện vào một chỗ, lúc lắc lư xốc nảy tựa như hỏa sắc liệt diễm đang nhấp nháy khiêu động, vạn phẩn bắt mắt, không chỗ ẩn nấp.
Một đoàn người ngựa xuyên qua phiến sơn lâm cao địa này, quay đầu hướng về phía tây mà đi.
Nàng lúc này mới mơ hồ đoán được, hẳn là phía tây cách nơi này gần nhất là Minh Châu đã nổi lên chiến hỏa, có thể thành trại đã bị Đại Bình cấm quân đánh tan, mới có thể làm hắn không hề cố kỵ không kiêng dè mà tự mình mang quân tới nơi này.
Quả nhiên, một đường đạp vó đến lúc trời tối, đã đến bên ngoài thành Minh Châu.
Xa xa có thể thấy được đầu thành Minh Châu có khói lửa, nhưng mái tường chắn trong ngoài đều đã cắm quân kỳ của Đại Bình, đuôi cờ phất phới giương cao, màn mây dày đặc phía chân trời cũng bị một một màn chiến hỏa này xông thành một mảng đen nghịt.
Minh Châu ở Kiến Khang Lộ cách nơi tương giao với Lâm Hoài Lộ không xa, thành trại lúc trước là khấu quân nắm giữ, lần này lại bị Đại Bình đoạt lại, có thể đoán được trong thành lúc này là cảnh tượng kinh hoàng loạn lạc cỡ nào.
Cho nên hắn vẫn chưa trực tiếp vào thành, chính là nằm trong dự liệu của nàng.
Đại Bình cấm quân dựng doanh trại cách ngoài thành năm dặm, hắn sai người đưa nàng vào doanh trướng, còn chính mình lại hồi lâu không xuống ngựa, đứng ở đầu phía đông đại doanh lẳng lặng nhìn về nơi xa.
Nhóm sĩ binh đưa nàng vào một gian trướng không người, đẩy nàng tiến vào, sau đó liền đứng ở bên ngoài vững vàng canh giữ.
Vừa vào trong trướng, chân của nàng liền mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất, hồi lâu cũng không đứng lên nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]