Dung Lâm dung mạo có được điệt lệ tuấn lãng, lần này hơi liễm lông mày, nam tử hai mươi lăm tuổi, còn làm ra dáng dấp oan ức này, thế nhưng một chút cũng không khó coi.
Khinh La cùng cây Tiểu Phan đều là thϊế͙p͙ thân nha hoàn của Lục Bảo Thiền, vẫn luôn theo sau, trước mắt nhìn dáng vẻ của Tĩnh Ninh Hầu, thật sự cảm thấy vừa vô tội vừa đáng thương.
Hai cái tiểu nha hoàn hai mặt nhìn nhau, mới cùng nhau nhìn về phía Quận chúa nhà mình, trong lòng không ngừng phỏng đoán.
Quận chúa chẳng lẽ đã đùa bỡn cảm tình thời trẻ của Hầu gia, sau đó liền trở mặt không quen biết?
Có điều suy đoán này, cũng chỉ có thể là trong đầu trộm nghĩ, nếu là dám nói ra, coi như thật không muốn sống.
Hai nha hoàn rất thức thời cúi đầu.
Lục Bảo Thiền hôm nay mặc một bộ bối tử màu đỏ hồ điệp xuyên hoa, phía dưới là một cái váy màu xanh nhạt thêu trúc mai lan tuyển chọn kỹ càng, thêm nữa dung mạo của nàng không thua kém, chỉ là đơn giản đứng đó, liền đủ làm tất cả xung quanh ảm đạm phai mờ.
Dung Lâm thấy nàng hai con mắt trong suốt tràn đầy nghi hoặc, đột nhiên cảm giác thấy, chính mình đã tuổi này rồi, vì một cái tiểu cô nương phí hết tâm tư, xác thực xem như đã không chừa thủ đoạn nào.
Hắn mỉm cười, từ trong lòng móc ra một vật.
Lục Bảo Thiền đầu óc mơ hồ, thấy Dung Lâm đưa tay mở ra, lòng bàn tay thình lình xuất hiện một khối ngọc bội.
Lục Bảo Thiền im lặng nhìn một hồi, lúc này mới dần mở to hai mắt, vội vàng giơ tay muốn lấy.
Dung Lâm nhanh hơn nàng một bước, đem bàn tay nắm lại.
Lục Bảo Thiền vồ hụt, vừa vặn chỉ bắt được tay hắn.
Nàng bỗng nhiên phản ứng lại, vội rút tay về, hai gò má ửng hồng, mím mím môi đỏ, đôi mắt đẹp do dự nhìn Dung Lâm, một lát mới nói: “Đây là ngọc bội của ta!”
Dung Lâm rũ mắt cười khẽ, lòng bàn tay vuốt nhẹ ngọc bội, cải chính nói: “Đây là Quận chúa tự mình tặng cho ta.”
Lục Bảo Thiền một mặt mờ mịt.
Nàng cùng ca ca mỗi người giữ một khối ngọc bội, là lúc vừa ra đời, cha tự mình đeo cho bọn họ.
Ca ca ngọc bội bây giờ đã cho tẩu tẩu, chính là tượng trưng cho nữ chủ nhân của Vương phủ, mà nàng là nữ nhi, nguyên bản không có ngọc bội, nhưng nàng lúc sinh ra đời có chút ốm yếu, thường xuyên sinh bệnh, cha đối với nàng đặc biệt thương yêu, vì thế cũng không nhất bên trọng nhất bên khinh, đặc biệt tìm cho nàng một khối, đeo ở trêи cổ.
Có điều nàng khi còn bé rất ham chơi, khối ngọc bội này đã sớm mất.
Hồi đó nàng còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không nhớ được, tự nhiên không biết được ngọc bội là rơi như thế nào.
Thế nhưng ngọc bội kia có chút đặc thù, nàng là bất luận như thế bào cũng sẽ không nhận sai.
Mà hôm nay, Tĩnh Ninh Hầu này lại nói, ngọc bội kia là nàng tự mình tặng cho hắn.
Lục Bảo Thiền không tin.
Nếu là bản thân nàng đưa, nàng làm sao sẽ không nhớ rõ?
Chỉ là…
Tĩnh Ninh Hầu này, cũng không giống người sẽ nói chuyện hóng đường a.
Bọn họ cũng sắp thành hôn, hắn không cần thiết phải cố ý mang chuyện này ra lừa dối nàng.
Dung Lâm thấy nàng vẻ mặt nghi hoặc, liền biết nàng là thật sự tin. Mới mở miệng kêu: “Quận chúa?”
Lục Bảo Thiền nhìn nam tử trước mặt, nói: “Ta xác thực là đã quên. Hầu gia có thể hay không nói một chút chuyện đã xảy ra, có lẽ ta còn có thể nhớ lại.”
Lòng hiếu kỳ ai cũng có, nàng không nhớ ra được chuyện này, trong đầu thật sự là ngứa ngáy, rất muốn biết năm đó nàng cùng Tĩnh Ninh Hầu, đến tột cùng có ngọn nguồn gì.
Dung Lâm vẻ mặt ôn hòa, đem ngọc bội cất vào trong ngực, thấy nàng ánh mắt chờ mong, trong mắt cũng dâng lên ý cười dịu dàng, chậm rãi mở miệng nói: “Đến ngày kết hôn, Dung Lâm tự nhiên sẽ chính miệng nói cho Quận chúa.”
Ý tứ chính là hôm nay không chịu nói.
Lục Bảo Thiền tính khí vốn không tốt. Nhưng hôm nay người này là khách nhân, nàng lại không thể phát hỏa.
Nàng thấy hắn thật không có ý nói cho nàng biết, tâm trạng tức giận nhưng không thể làm gì, lúc này mới rủ xuống khuôn mặt nhỏ, nói: “Đã như vậy, Hầu gia liền tùy tiện dạo.”
Hắn không nói, còn bắt nàng tự mình cầu hắn nói hay sao?
Mặt mũi lớn bao nhiêu?
Dung Lâm thấy nàng một bộ buồn bực dáng vẻ, trong lòng thế nhưng thoải mái rất nhiều.
Còn có tiểu tính tình, tóm lại vẫn tốt đẹp.
Hắn thấy nàng xoay người rời đi, lúc này mới không nhịn được gọi nàng: “Quận chúa.”
Lục Bảo Thiền bước chân đình chỉ, cho rằng là hắn thay đổi chủ ý, muốn nói cho nàng, liền xoay người, nhìn về phía hắn.
Nhìn tiểu cô nương con ngươi óng ánh, Dung Lâm khóe miệng hơi vểnh lên, âm sắc ôn hòa nói: “Quận chúa nếu như không chê, sau này liền trực tiếp gọi ta là Dung Lâm đi.”
Lục Bảo Thiền dấm dữ nắm đấm trong tay áo, không nói một lời, trực tiếp bỏ đi.
Nghiên Mặc một bộ áo dài xanh của tiểu đồng đi theo sau công tử nhà mình, nhìn một màn công tử trêu đùa tiểu Quận chúa vừa rồi, có chút trố mắt ngoác mồm, thật lâu còn chưa tỉnh táo lại.
Mãi đến khi tiểu Quận chúa đi rồi, Nghiên Mặc mới ghé nhìn Dung Lâm, nói: “Công tử, ngài làm như vậy… Liền không sợ tiểu Quận chúa trong cơn tức giận cùng ngài giải trừ hôn ước sao?”
Hôm qua còn đàng hoàng trịnh trọng trách cứ hắn, bây giờ tự mình cũng nổi lên tâm tử trêu đùa tiểu cô nương nhà người ta.
Da mặt đâu?
Dung Lâm móc ngọc trong ngực ra, tinh tế ngắm nhìn trong chốc lát, lúc này mới nhìn Nghiên Mặc, chắc chắc nói: “Sẽ không.”
Nàng tính tình kiêu ngạo, nhưng vẫn rất biết đúng mực, Vinh Vương thưởng thức hắn, nàng tuy không thích hắn, lại vẫn sẽ gả.
Thêm vào hôm nay hắn gợi ra chuyện cũ năm xưa , trong lòng nàng khẳng định là ngứa ngáy, còn muốn biết sớm một chút đây.
Đừng nói là nàng, ngay cả chính hắn, cũng rất ngóng trông đêm động phòng hoa chúc.
Nghiên Mặc thấy dáng vẻ này của công tử, trong đầu liền bắt đầu thay vị tiểu Quận chúa kia cảm thấy lo lắng.
Hắn theo công tử nhiều năm như vậy, cũng rõ ràng nhất, nhìn công tử một bộ dáng nhã nhặn có lễ, nhưng lúc này tiểu Quận chúa đã bị hắn để vào trong lòng, sợ là đời này đều chạy không thoát.
•
Khương Lệnh Uyển vì Kim Kết cùng Sơn Trà việc hôn nhân, cố ý tìm Đỗ Ngôn hỏi một chút.
Đương nhiên, chuyện như vậy không thể nói ngay trước mặt Kim Kết cùng Sơn Trà được, liền đem hai nha hoàn vẫy lui.
Khương Lệnh Uyển cùng Đỗ Ngôn một đạo đứng trong đình, nàng một bên cho trong ao cá chép cho ăn, một bên đánh giá nam tử thành thục thận trọng bên cạnh.
Đỗ Ngôn so với Lục Tông lớn hơn hai tuổi, bây giờ đã hai mươi có tứ.
Hắn từ năm chín tuổi đã đi theo bên người Lục Tông, những năm trước đây theo Lục Tông vào Nam ra Bắc, không có công lao cũng có khổ lao.
Có điều cái người Lục Tông này a, xưa nay tính tình nhạt nhẽo, làm sao biết nghĩ tới chuyện lo đại sự cả đời cho thuộc hạ nhà mình?
Lục Tông mặc kệ, nàng liền có thể chiếm được thay nha hoàn của mình giữ một chút, nếu không đến lúc đó, vị hôn phu tốt thế này thành của người ta mất, hai tiểu nha hoàn của nàng đi đâu khóc a.
Cho cá ăn xong, Khương Lệnh Uyển quay người lại, Đỗ Ngôn liền tỉ mỉ tiến lên đón lấy khay không trong tay nàng.
Khương Lệnh Uyển làm như tùy ý hỏi: “Đã sắp hai mươi lăm phải không?”
Đỗ Ngôn nói: “Quá năm liền hai mươi lăm.”
Khương Lệnh Uyển giương mắt, lại hỏi: “Có người trong lòng sao?”
Trực tiếp như vậy, tất nhiên đến kẻ ngu đều nghe được là có ý gì.
Đỗ Ngôn giương mắt, ánh mắt sững sờ nhìn phu nhân trước mặt.
Thật ra mà nói, Đỗ Ngôn dung mạo có được không tệ, sạch sành sanh, ngũ quan đoan chính, tuy không giống Lục Tông như vậy tuấn mỹ vô song, nhưng cũng thuộc về phong thái loại khá.
Khương Lệnh Uyển nhìn nhiều mấy lần, nghĩ đến nha hoàn như hoa như ngọc kia của mình, cảm thấy hai người đứng chung một chỗ, ngược lại cũng xứng đôi.
Dung mạo chọn đúng, người bên ngoài nhìn vào cũng là vui tai vui mắt a.
Đỗ Ngôn biết được chính mình phu nhân là người tính tình thẳng thắn, tự nhiên cũng không che giấu, lại cười nói: “Có.”
Hắn hướng về Khương Lệnh Uyển chắp tay, đạo, “… Tiểu nhân yêu thích Kim Kết cô nương.”
Khương Lệnh Uyển thưởng thức nhất chính là nói chuyện trực tiếp, dũng cảm thừa nhận.
Nàng vốn là có chút nhận ra được giữa hai người ám muội, hiện nay nghe Đỗ Ngôn bằng phẳng thừa nhận như vậy, nhất thời nụ cười trêи mặt cũng sâu hơn mấy phần.
Nàng nói: “Ta hôm nay đến, chính là hỏi một chút ý của ngươi. Ngươi cũng biết Kim Kết tuổi không nhỏ, ta làm chủ nhân, không có đạo lý vẫn giữ nàng không cho nàng lập gia đình. Ta nhìn ngươi cũng là người thẳng thắn, đối với Kim Kết tất nhiên là chân tâm, vậy ta cũng vui vẻ giúp người thành toàn.
Có điều —— ta phải hỏi lại ý tứ Kim Kết một chút.”
Đỗ Ngôn bên này, xem như là xác định, chỉ cần Kim Kết chịu gật đầu, hôn sự này liền xong rồi.
Dù là Đỗ Ngôn có bình tĩnh, nghe xong lời này, tất nhiên cảm thấy nàng dâu này đại để là có thể ôm về nhà, trêи mặt lộ vẻ vui mừng, bận bịu cảm kϊƈɦ nói: “Đa tạ phu nhân.”
Lời cảm kϊƈɦ mới vừa nói xong, Đỗ Ngôn liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hắn quay đầu, nhìn Thế tử gia mặt không hề cảm xúc nhìn lại đây, trong đầu nhất thời “lộp bộp” một tiếng, lúc này mới vội vàng hành lễ lui ra.
Lục Tông thấy thê tử cười đến hài lòng, trong lòng có chút cảm giác chua chua khó chịu, hỏi: “Cùng Đỗ Ngôn nói chuyện gì vậy?”
Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông vẻ mặt, vô cùng thần bí nói: “Trước tiên không nói, chờ chuyện thành sẽ nói cho chàng biết.”
Lục Tông sắc mặt nhất thời đen ba phần.
Khương Lệnh Uyển lấy lòng cầm lấy hắn tay lay lay, lại hỏi: “Tông biểu ca không phải đi gặp Tĩnh Ninh Hầu sao? Làm sao nhanh như vậy đã trở lại ?”
Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm túy ông chi ý bất tại tửu, bây giờ người muốn gặp đã gặp xong, tự nhiên không có ờ lại dùng cơm, mà là cáo từ hồi phủ.
Lục Tông nặn nặn tay của nàng, hai vợ chồng cùng nhau đến xem nhi tử.
Ba tên tiểu gia hỏa đã sắp tám tháng, tất nhiên càng ngày càng hoạt bát.
Vào lúc này trong tay Lục Tông ôm lão Đại Mập Mạp, tiểu tử tựa ở trong ngực cha, hai chân ngắn mạnh mẽ đã có thể dựa đứng lên rồi. Vỗ vỗ tay nhỏ, chính là một bộ dáng vẻ rất hưng phấn.
Lão Đại khuôn mặt nhỏ bạch nộn nộn nhuộm cười, toét miệng chảy nước miếng, có lẽ là rất vui, còn hưng phấn nhún mấy lần, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã chổng vó, đầu nhỏ đụng vào trêи lồng ngực phụ thân.
“Đùng” một tiếng, tiểu tử ngã ngồi ở trêи giường la hán, đầu cũng vừa bị đập đau, nhất thời choáng váng.
Lão Đại tiểu biểu tình có chút mộng bức, mắt to vô tội chớp chớp, sau đó mới phản ứng được, “oa” một tiếng khóc lên.
Lục Tông đành phải ôm người lên dụ dỗ, lão Đại thế nhưng còn không có nửa phần nể mặt mũi, tay bỏ núc ních thịt “chát” một tiếng đánh vào trêи mũi Lục Tông.
Lục Tông mặt lạnh, nhẹ nhàng kéo kéo nhúm tóc nhỏ trêи đầu ngốc tiểu tử, khẽ nạt một tiếng: “Con bất hiếu!”
Lão Đại rất oan ức, hắn đánh còn đau tay đấy.
Tiểu tử nhìn chính mình cha vẻ mặt, thấy tình thế không đúng, lập tức trở mình, nằm nhoài trêи giường la hán, cong cái ʍôиɠ nhỏ lên nhắm ngay Lục Tông, “phốc phốc” hai tiếng.
Sau khi làm xong chuyện xấu còn quay đầu lại nhìn một chút, thấy khi dễ được cha liền đắc ý khanh khách cười không ngừng, sau đó tứ chi mập mạp lập tức trở nên nhanh nhẹn, lập tức bò tới chỗ mẫu thân.
“Nha nha nha…”
Có điều gừng càng già càng cay, lão Đại còn chưa bò đến bên người mẫu thân, cánh tay dài của Lục Tông đã vươn đến, trực tiếp đem người túm lên, kẹp ở dưới nách, bàn tay to ở trêи ʍôиɠ nhỏ của hắn giáo huấn vỗ mấy lần.
Sức tay không nặng, chỉ là doạ người một chút mà thôi.
Lão Tam vốn đang oa ở trong ngực mẫu thân bán manh, bán đến hăng say đây, vừa nhìn thấy cử chỉ của cha, sợ đến khuôn mặt nhỏ sững sờ, tay béo ôm chặt lấy cổ mẫu thân, ô ô ô oan ức lên.
Khương Lệnh Uyển hôn nhẹ mặt nhỏ non nớt của nhi tử bảo bối, dỗ dành nói: “Bao Quanh không sợ, có mẫu thân ở đây.”
Lão Nhị trước sau đều trưng ra một khuôn mặt than, vô cùng thật lòng chơi trống bỏi trong tay, không chút nào bị tiếng khóc của ca ca cùng đệ đệ ảnh hưởng đến.
Khương Lệnh Uyển nhìn lão Đại còn nằm nhoài trêи đùi Lục Tông khóc đến oan ức, khuôn mặt nhỏ còn ngẩng lên nhìn nàng, đáng thương hề hề hướng về nàng cầu viện, lúc này mới không nhịn được trách cứ: “Lục Tông, chàng làm gì đấy? Không cho đánh nhi tử của ta!”
Nói xong lời này, Khương Lệnh Uyển liền đem lão Tam trong lòng đặt tới bên cạnh lão nhị, sau đó nhích đến, từ trong tay Lục Tông ôm lấy lão Đại, dỗ người xong, lại lau xong một phen nước mắt nước mũi, mới đem lão Đại cũng đặt tới một bên khác của lão Nhị.
Ba tiểu tử thịt đô đô, giống nhau như đúc cùng nhau ngồi, con ngươi trong suốt giống như nho đen, không chớp một cái nhìn chính mình mẫu thân giáo huấn cha.
Mới vừa rồi còn khóc đến thương tâm lão Đại, không nhịn được lại bộp bộp bộp vỗ hai tay, cười ra tiếng.
Tiểu thân thể mập mạp ngây thơ đáng yêu, y như tiểu Phật Di Lặc.
Lão Tam cũng cười đến mặt nhỏ run rẩy, ngã trái ngã phải dựa vào trêи bả vai Nhị ca.
Lục Bảo Thiền hôm nay bị Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm làm cho nghĩ mãi mà không ra, đang định tìm tẩu tẩu nói chuyện một chút.
Còn chưa vào nhà, đã nghe được tiếng cười sung sướиɠ của ba tiểu chất nhi, nhất thời mặt mày cũng nhiễm cười, nhấc theo làn váy liền đi vào.
Lục Bảo Thiền đôi mắt hướng tới trêи giường la hán quét qua, nhìn thấy ba cái bạch mập đáng yêu tiểu chất nhi cùng nhau ngồi một chỗ xem kịch vui, mà trêи đầu giường la hán, tẩu tẩu nàng chính là đang cưỡi ở trêи người ca ca, ra dáng… đánh ʍôиɠ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]