Chu thị cảm thấy ngọc bội này không thể cầm loạn.
Nhưng hai tay nữ nhi lại cầm quá chặt, còn xem nó như bảo bối, nàngthấy tay chân nữ nhi toàn những vết thương, ngay cả đầu gối cũng bịrách da. Viền mắt Chu thị hồng hồng, tâm mềm nhũn, nhìn khuôn mặt trắngmịn nhỏ bé của nữ nhi, ôn nhu nói: “Xán Xán ngoan, nương không lấy. Bâygiờ nương chỉ tạm thời cất nó đi, tắm xong nương lại đưa cho con, cóđược không?”
Khương Lệnh Uyển hiểu mẫu thân trước giờ luôn không coi nàng là tiểuhài tử mà đi lừa dối nàng, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đem ngọc bội bỏ vàohầu bao thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, sau đó để cho mẫu thân tắm rửasạch sẽ. Lúc trước cảm thấy không có việc gì, nhưng bây giờ nước thấmvào vết thương, nàng đau đến độ nước mắt lưng tròng.
Coi như là chịu tội.
Chu thi ngồi một bên cũng thật đau lòng.
Nữ nhi như hoa như ngọc, lúc này lại bị thương thành như vậy, nàng là mẫu thân trái tim cũng cảm thấy như tan nát.
Tắm rửa xong, Chu thị lại tỉ mỉ thoa thuốc cho nữ nhi. Đại phu nói đềulà vết thương ngoài da, lòng bàn chân hơi nhiễm trùng, may nhờ đắp thảodược kịp thời, nếu không sẽ lưu lại sẹo.
Chu thị biết nữ nhi yêu thích cái đẹp, liền cho nữ nhi mặc một bộxiêm y thật xinh đẹp. Lúc nữ nhi trở về, tóc rối mù, chỉ buộc một dâycột tóc, một dây khác không biết đã bị rơi ở chỗ nào, dáng vẻ cực kìchật vật. Khương Lệnh Uyển ngồi trên ghế cao, khẽ hát vu vơ, hai chânlắc qua lắc lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-gia-kieu-the/1811678/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.