*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tính tới tính lui thì đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm ở bên ngoài kể từ khi Tiêu Nam vào ở nhà Lục Tự.
Từ sau khi xuống xe Tiêu Nam vẫn duy trì trạng thái hưng phấn, không ngừng có các hành động mờ ám, ý cười trong mắt không sao ngăn nổi. Nếu như không phải cần để ý hình tượng thì cậu đã tung tăng nhảy nhót rồi.
Đi theo sau lưng cậu là Lục Tự mặt đầy khó hiểu. Thế này là sao? Ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà còn có thể thích đến như vậy? Chẳng phải hằng ngày ở nhà còn đòi tranh nấu cơm đó à?
Anh vừa định mở miệng hỏi một chút, lại nghĩ đến mình với cậu nhóc tuổi tác chênh lệch gần sáu tuổi thì đành từ bỏ ý niệm. Hai thế hệ khác biệt nào có thể dễ dàng phá vỡ như thế.
Còn chưa tới giờ cơm, chỗ ngồi trong tiệm còn trống nhiều. Lục Tự chọn một bàn trong góc vắng vẻ khá yên tĩnh rồi đưa thực đơn cho Tiêu Nam.
Tiêu Nam vô cùng vui vẻ nhận lấy thực đơn, nửa nhoài ra bàn vạch vạch chọn chọn.
Vừa xem vừa hỏi Lục Tự, “Anh Lục anh Lục, anh thích khoai tây lát không? Miến dẹt thì sao? Nhất định phải gọi một phần bánh tổ này, a, gọi thêm chút thịt viên có được không?”
Lục Tự: “Cậu thích ăn gì thì cứ gọi.”
Biểu hiện của Tiêu Nam cứ như là lần đầu tiên đi ăn cơm ở ngoài vậy, gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-dong/145113/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.