Trời sinh Ngô Đồng sở hữu hàng mi vừa dài vừa cong.
Ôn Nguyệt hay bảo lúc cô mở to mắt nhìn người khác, rất dễ câu mất hồn người ta.
Thiếu vắng Ôn Nguyệt, Ngô Đồng chỉ thoa một lớp son màu đỏ.
Mái tóc đen búi cao, mỗi bên tai đeo một chiếc khuyên tai ngọc trai tròn xoe.
Trong tủ quần áo không để nhiều trang phục mùa hè, chỉ cất vài bộ đơn giản để dự phòng, đa phần là quần áo dày dặn cô mặc vào mùa đông.
Ngô Đồng diện váy trắng, xẻ chữ V trước ngực, trên cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai trông như bóng đèn sáng rực.
Trời còn chưa sáng hẳn, Ngô Đồng xuống lầu.
Cách bài trí của phòng khách tầng một đã thay đổi đáng kể, chị Mai không dám lười biếng. Khi đến phòng khách, Ngô Đồng va vào chiếc tủ đã đổi vị trí. Cô thuận tiện lướt ngón tay qua mặt tủ, không một hạt bụi.
Ngô Đồng mở cửa lớn, bước ra sân.
Rốt cuộc trận mưa rào suốt đêm cũng tạm ngừng.
Ở sân bên cạnh nghe thấy tiếng động, chị Mai bèn chạy sang.
“Cô Man, chào buổi sáng, tôi chuẩn bị bữa sáng xong rồi, tôi sẽ mang qua ngay.”
Ngô Đồng gật đầu, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc, Trương Sậu cũng bước vào từ ngoài sân.
Ngô Đồng cười nhẹ nhàng: “Tôi cứ tưởng anh bỏ chạy nữa rồi.”
“Vừa mới đi đổ ít xăng cho xe.” Trương Sậu đến gần: “Tối qua cô nói muốn tới tháp trắng chụp ảnh.”
Ngô Đồng gật đầu, nhận ra Trương Sậu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-dong-duoi-mua-rao/3719328/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.