Ngô Đồng chưa bao giờ tới Bắc Sơn vào mùa hè.
Năm xưa cô rời Canada về nước, thể chất lẫn tâm lý của cô đều gặp vấn đề nghiêm trọng. Bình thường uống thuốc đều đặn, cô vẫn có thể gắng gượng ổn định, nhưng hễ sang đông, tình trạng bệnh của cô sẽ trở nên mất kiểm soát.
Bác sĩ khuyên cô nên đến nơi ấm áp, có thời tiết tốt để sống vào mùa đông. Ngô Hằng tìm thấy một thôn làng nhỏ trên Bắc Sơn, khí hậu mùa đông dễ chịu ấm áp, bầu trời không chìm trong sương mù như ở thành phố. Ở đây, khi ngẩng đầu sẽ có thể thấy bầu trời trong xanh vời vợi. Quan trọng nhất, chốn này gần thành phố Nam, còn ở vị trí hẻo lánh, vừa đảm bảo tính bí mật vừa thuận tiện.
Do đó, mùa đông hằng năm, Ôn Nguyệt và Ngô Đồng sẽ đến đây sống.
Họ ở trong một ngôi nhà nhỏ hai tầng bên phía Đông của thôn. Trần Đại Hà và vợ là chị Mai sống kế bên, chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt mỗi ngày của họ, cũng như trông coi nhà cửa.
Do thôn nhỏ nên dân ở đây đều quen mặt nhau.
Thêm nữa, Ngô Đồng đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý nên ở nơi này không ai không biết cô. Ban đầu chị Mai gọi cô là cô Man, sau đó mọi người cũng bắt đầu gọi theo như vậy.
Ngồi bên ngoài đến tầm hơn bốn giờ sáng, rốt cuộc Ngô Đồng cũng hơi buồn ngủ.
Cô về phòng nằm một lát, mơ màng thiếp đi.
Khi cô mở mắt lần nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-dong-duoi-mua-rao/3719326/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.