Chương trước
Chương sau
"Tỷ tỷ, hoàng thượng thật lòng yêu thích tỷ, lẽ nào tỷ không thể vì hoàng thượng mà lưu lại." Vương Tiệp Dư nói với Ôn Nhã.

"Không thể. Ta không muốn tranh giành nam nhân với bất kỳ ai. Huống chi những người nữ tử trong đó còn có muội. Ta không hi vọng chúng ta sao này sẽ như Ngọc Phi." Ôn Nhã nắm tay Vương Tiệp Dư nói. Nàng đã lựa chọn từ bỏ, nếu nàng muốn ở cùng Vân Lâm, sẽ làm nhiều người tổn thương, nàng thà không ở bên hắn còn hơn.

"Tỷ tỷ, sự tình không như tỷ nghĩ đâu. Hoàng thượng thật sự đối với tỷ tỷ là một tấm chân tâm a." Vương Tiệp Dư vội nói.

"Kỳ thực từ sau khi tỷ rời khỏi Vân đình, hoàng thượng rất ít triệu kiến phi tử thị tẩm. Còn việc Ngọc phi mang thai là lúc tỷ còn ở đây hoàng thượng đã từng sủng hạnh qua. Còn hài tử của Mai phi thì chính là quỷ kế mà nàng ta bài ra. Dụ dỗ hoàng thượng uống say, mang về Như Mai cung. Còn các phi tử khác và muội hoàng thượng cũng chưa từng sủng hạnh qua." Vương Tiệp Dư cực lực giải thích với Ôn Nhã.

"Vậy sao muội lại được xưng danh Vương Tiệp Dư?" Ôn Nhã nhẹ giọng hỏi, nếu Vân Lâm không sủng hạnh vương muội, thì làm sao trong thời gian ngắn ngủi lại có danh hiệu là Tiệp Dư.

"Thực không dám giấu giếm. Muội muội cũng là được hồng phúc của tỷ ban, mới trở thành Tiệp Dư như bây giờ." Đã nói hết mọi lý do nên cũng không có y định gạt Ôn Nhã nữa.

Vương Tiệp Dư tuy rằng được phong làm Tiệp Dư. Ngoại trừ thời điểm mới vừa nhập cung thì được sủng ái một lần, sau đó hoàng thượng cũng không chạm qua nàng nữa. Mỗi lần hoàng thượng đến cung của nàng cũng chỉ là trò chuyện, cũng chưa từng cùng nàng ngủ chung một giường, cũng bởi vì hoàng thượng không muốn đến cung phi tử khác, cho nên đêm nào cũng đến cung của nàng. Bởi vì hoàng thượng không muốn thái hậu lo lắng việc giang sơn không người nối nghiệp, cho nên mới đến cung nàng tị nạn.

"Muội cũng không cần sự sủng ái của hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng coi muội như một người bạn. Lại nói tại vì muội và hoàng thượng đều nhớ nhung tỷ, nên đêm nào cũng nói chuyện về tỷ. Nếu tỷ không tin lời ta, tỷ có thể đến kính sự phòng tra ra hoàng thượng có từng sủng hạnh qua ta chưa." Vương Tiệp Dư đem chuyện cùng Vân lâm ở chung một cung kể hết cho nàng nghe.

"Muội muội nghĩ gì vậy, nếu ta trở về cung, e hoàng thượng cũng sẽ rất khó đi tìm muội đó." Ôn Nhã vẫn chưa tin lời nói của Vương Tiệp Dư là sự thật.

"Hoàng thượng có tìm đến chỗ muội hay không cũng không quan trọng, muội chỉ hi vọng, nếu tỷ trở về cung, muội sẽ tìm lý do gì đó nhờ tỷ cho muội ra khỏi cung có được hay không?" Ôn Nhã không thể tin được một người như Vương muội muội nhát gan như vậy lại có thể nghĩ đến việc xuất cung.

"Tại sao muội muốn xuất cung? Ta quen muội đã lâu, cũng nghĩ muội tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy." Ôn Nhã buông tay Vương Tiệp Dư ra.

"Tỷ tỷ cũng biết Hàn Ngọc Sơn thái y ở thái y viện chứ? Hai nhà muội từ nhỏ đã kết giao, mà muội lại cùng hắn là thanh mai trúc mã. Chỉ tiếc vì muội phải tiến cung nên… hắn vì muội mà cãi lại hôn sự trong nha, thề không cưới hỏi, hoàng thượng căn bản đối với muội không có tình, muội chỉ hi vọng tỷ tỷ có thể giúp muội ra khỏi cung, để muội và Ngọc Sơn trọn đời một đôi phu thê." Vương Tiệp Dư khổ sở cầu xin, cũng không giống như là đang nói dối nàng.

"Nếu có thể tác thành một đôi hồ điệp yêu thương như vậy, tỷ tỷ đương nhiên sẽ không từ chối. Nhưng tỷ muốn xem vị thái y đó, hắn có đáng giá để muội giao phó chung thân hay không nha?" Nếu như Vương tiệp dư đã nói như vậy, nàng cũng có thể tác thành đôi phu thê này, cũng có thêm một ít công đức nha.

......

Từ khi Mai phi mang thai, thái hậu miễn đến cung thỉnh an, nhưng nàng ngày ngày vẫn đến.

"Mai phi. Ai gia biết ngươi hiếu thuận, nhưng thân thể đang mang thai, cho dù ngươi không để ý ngươi cũng phải để ý hài tử trong bụng chứ. Như Mai cung khách Vạn tho cung xa như vậy, lỡ giữa đường có gì bất trắc, làm hài tử bị thương, ai gia cũng không gánh được." Thái hậu bất mãn nói. Trước kia chưa có mang, nàng mỗi ngày cũng đều không đến thỉnh an, giờ có mang rồi thì đều đặn đi đến đây, cũng chỉ giỏi khoe khoang mà thôi.

"Trước đây, thần thiếp không hiểu chuyện, bây giờ mang thai rồi mới hiểu làm mẫu thân gian nan như thế nào. Hoàng thượng bận triều chính, thần thiếp đương nhiên phải vì hoàng thượng phụng thị thái hậu." Mai Phi ngoài miệng nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ôn Nhã. Tựa hồ rất muốn biết nàng sẽ phản ứng gì, nhưng khiến Mai Phi thất vọng rồi, trên mặt Ôn Nhã tựa hồ tĩnh lặng vẻ mặt gì cũng không có.

"Mai Phi có thể nghĩ như vậy, cũng không uổng công hoàng thượng sủng ái ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng có tưởng như thế sẽ nắm được hoàng thượng. Đan Thanh, ngươi trông chừng kỹ nương nương nhà ngươi, từ mai không cần đến thỉnh an ta nữa, nếu Mai phi có mệnh hệ gì, ai gia sẽ hỏi tội ngươi." Thái hậu làm sao không biết nàng đang công kích Ôn Nhã, nhưng để bảo toàn, vẫn là không nên cho Mai phi đến đây thỉnh an.

.....

"Ngươi nói xem vì sao nàng ta lại bình tĩnh như thế được chứ, ta không tin nàng ta nửa điểm phản ứng cũng không có." Trên đường hồi Như Mai cung, Mai phi cùng Đan Thanh nói.

"Có thể là vì nương nương ngày ngày đều thỉnh an, nên nàng ta cũng mất cảm giác, hoặc là đã đoán ra được ý đồ của nương nương, cho nên mới tĩnh lặng như thế." Đan Thanh nói.

"Á". Mai Phi đột nhiên hô khẽ một tiếng, hai tay bảo vệ bụng của mình.

"Mai phi nương nương làm sao vậy?" Đan Thanh sợ hết hồn, vội vã dìu Mai Phi đến bên cạnh ngồi xuống.

"Không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây bụng ta mơ hồ đều đau nhói, Bổn cung lo lắng hài tử sẽ có chuyện, nhưng nhóm thái y cũng đã nói là không có gì hết, chỉ cần chú ý nghĩ ngơi là được. Đan Thanh. Ngươi mau tìm cơ hội xuất cung đi dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì." Đau một hồi, trong bụng cũng không còn đau nữa, Mai phi lúc này mới thở phào một cái.

Mặc dù đây là lần đầu mang thai, nhưng nàng cũng chưa nghe thị nữ bên Ngọc phi xảy ra tình trạng giống nàng như vậy. Mà nàng đã hỏi thái y, lại nói không có gì , chỉ cần nàng chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều đồ bổ là được. Nhưng mà, cơn đau lại không hề giảm đi trái lại càng nghiêm trọng hơn, điều này khiến nàng không khỏi hoài nghi.

Chỉ là sau khi về tới Như Mai cung lại đau lần hai, được sự trợ giúp của tỳ nữ Đan Thanh, lúc này nàng mới an ổn nằm trên giường.

Lần này Đan Thanh vừa mới đắp mền cho Mai Phi xong, cơn đau kịch liệt truyền đến, khiến Mai phi lăn lộn không thôi.

"Nương nương, người làm sao vậy, mau gọi thái y, mau gọi thái y." Đan Thanh hoảng sợ, vội vã kêu cung nữ thỉnh thái y đến. Nhưng qua không lâu, Mai phi đã ngất xỉu, thái y vẫn chưa đến.

"Hoàng thượng đến rồi, Thái y đến rồi." Một lát sau, Hoàng thượng cùng thái y mới vội vã đi đến.

Thái y vừa đến Như Mai cung. Xốc chăn lên. Thì một mùi máu tanh xông đến, Đan Thanh trong nháy mắt đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

"Hoàng thượng nén bi thương, Mai Phi nương nương đã sẩy thai." Thái y nói.

"Trước kia ngươi không phải nói là hài tử trong bụng Mai phi rất tốt sao? Tại sao giờ lại sẩy thai." Vân lâm nổi trận lôi đình.

"Mai phi nương nương mấy ngày qua đều cảm thấy đau bụng, mỗi lần đều truyền thái y đến xem, thái y đều nói là không sao, chỉ khuyên nương nương nghỉ ngơi thật nhiều." Đan Thanh đem tình huống của Mai phi nói lại cho hoàng thượng nghe. Chỉ hi vọng hoàng thượng có thể vì hài tử trong bụng Mai phi mà truy ra ai đã hãm hại nàng.

"Hồi bẩm Hoàng thượng. Mai phi nương nương xác thực rất tốt, trong bụng hài tử vẫn khỏe mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ không có chuyện gì. Nhưng Mai phi không chịu nghe lời của hạ quan, ngày ngày đến thỉnh an thái hậu, e rằng bởi vì hoạt động quá mức mà dẫn đến nguyên nhân động thai, cho nên mới dẫn đến tình trạng sẩy thai." Thái y liền giải thích.

"Ông… trước kia tại sao không nói rõ ràng, nếu ông nói như thế nương nương sẽ không sẩy thai a. Ông rõ ràng là ngụy biện." Đan Thanh tức giận nói, tuy nàng không thích Mai phi, nhưng đang cùng hội cùng thuyền, nếu Mai phi có điều gì bất trắc xảy ra, những ngày tháng sau ở trong hoàng cung cả hai đều không dễ chịu hơn.

"Đan Thanh cô nương, chuyện này ở thái y viện cũng đã có nói với Mai phi nương nương, nhưng Mai phi có từng nghe qua lời nói ở thái y viện không?" Vị thái y kia hỏi ngược lại khiến Đan thanh không thể phản bác được.

"Nhưng đây là huyết mạch của hoàng thượng, các người tại sao lại đối xử ngạo mạn như thế a". Đan thanh không thể đẩy lên người thái y kia, nên cũng chỉ biện đại một lý do.

"Đan Thanh cô nương lời này quá mức không hợp tình hợp lý. Thái y ta có từng ngạo mạn với Mai Phi nương nương chưa, đặc biệt trong thời gian nương nương mang thai, ta cũng thường xuyên bắc mạch, ngày ngày đều đến xem." Trong giọng nói của vị thái y có chút bất mãn. Đan thanh dám đem việc sẩy thai trách tội lên đầu ông, chuyện này quả thực quá đáng rồi.

"Rất có thể…"

"Được rồi, đừng nói nữa". Đan Thanh muốn cãi lại, trên mặt Vân Lâm tức giận hét to.

"Bất kể Mai phi có sẩy thai hay không cũng không có liên can trực tiếp đến thái y viện. Nhưng ngay cả hài tử trong bụng Mai phi có chuyện, thái y viện lại không tìm ra được, quả thật là thất trách, Trẫm phạt thái y viện không được nhận bổng lộc hai tháng, hi bọng thái y nên để ý đừng nên gây ra sự việc ngày hôm nay." Gương mặt tuấn tú của Vân lâm giờ như sương lạnh, hoàng thượng đã nói vậy, trong phòng thái y cũng không thể ở lại nữa chỉ có thể tạ ơn sau đó liền lui ra.

Vân lâm vẫy tay cho lui những người khác, bản thân ở lại chờ đợi Mai phi tỉnh giấc.

.....

Thời điểm Mai phi tỉnh lại, cũng không còn cảm giác đau đớn nữa, chỉ là hình như đã mất đi thứ gì đó. Trong phòng mùi máu tanh vẫn còn, Mai phi thật sự hoảng hốt, mà lúc này Vân Lâm đang tựa đầu cạnh giường ngủ quên.

"Con của ta." Mai Phi cắn môi nói, nước mắt rơi xuống, tận lực không để cho Vân Lâm bị đánh thức bởi âm thanh của nàng.

Hài tử đã không còn, tất nhiên hoàng thượng cũng sẽ không sủng ái nàng, Mai Phi trong đầu nhanh chóng tính toán, nàng không có hài tử, Ngọc phi nhất định là người mừng nhất, thậm chí là Ôn Nhã. Nàng tuyệt đối không tin rằng bởi vì nàng không cẩn thận mà sẩy thai.

"Nếu hài tử đã không còn, chung quy bởi vì hài tử không có duyên với nàng, nhưng nàng nhất định phải đổ tội cho một người, để đứa nhỏ chết cũng đáng giá." Mai Phi trong lòng suy nghĩ , sau đó nhắm mắt lại, ngủ say, trong mộng nàng mơ thấy hài tử chưa hình thành đang đuổi theo nàng gọi nàng hai tiếng mẫu thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.