Ôn Nhã không nhớ rõ bản thân mình đã đào được bao lâu, mặc dù bàn tay đã bị cành cây mài rách cả da thịt, trên da tựa hồ còn có vài vết máu, nhưng nàng vẫn không cảm nhận được sự đau đớn, tiếp tục đào, đào mãi cho đến tận khi nhìn thấy quan tài lộ ra trong bùn đất, Ôn Nhã lúc này mới tay run, ném cành cây qua một bên.
Mặc Thanh Thu chôn cất đã được mấy tháng, khí trời cũng đã nóng bức hẳn lên, nên thi thể đã sớm mục nát đến không nhận ra được, trong nháy mắt nàng đã mở nắp quan tài ra, một cỗ mùi hôi thối khiến nàng phải nôn mửa, nhưng nàng vẫn cố gắng tiến đến nhìn.
Thi thể mục nát, khiến Ôn Nhã khó mà phân biệt được , chỉ có thể nhìn thấy bên tay trái còn khắc một dấu tích mà nàng có thể nhận ra được.
"Cha." Ôn Nhã bi thương quỳ rạp xuống đất, dấu tích đó chính là vết thương mà ngày trước khi lần đầu tiên Măc Thanh Thu đem nàng về nuôi dưỡng. Ban đầu nàng cho rằng ông là người xấu, nên đã cất giấu lưỡi dao trong người, cắt thẳng một đao lên tay của Mặc Thanh Thu. Vào lúc ấy, nàng còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng Mặc Thanh Thu vẫn không có trách nàng, trái lại để Da Luật Độc chăm sóc nàng. Sau này nàng mới từ từ tin tưởng ông , đối với chuyện ngày đó, nàng vẫn còn nhớ, vẫn mang trong lòng một chút hổ thẹn.
"Cha, tiểu Nhã đã quấy rối giấc ngủ của người, mặc kệ hung thủ là ai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghinh-phung-hoan-trieu/2705172/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.