"Không, Không được. Phiền thiếu chủ, ta có thể giúp ngươi, ta có thể làm rất nhiều chuyện, van cầu ngươi tha cho ta đi." Ngu Khâu Lương gào khóc cầu xin, hắn bây giờ đã không còn là dáng dấp của một thiếu chủ nữa, khiến cho mọi người nhìn đến mà cười hả hê, chỉ chỉ chỏ chỏ vào hắn mà bàn tán.
"Đủ rồi. Ngu Khâu Lương, nếu ngươi còn là một nam nhân, thì hãy để lại chút tự tôn cho mình, ngươi đừng ở đó mà khóc lóc sướt mướt như vậy." Phiển càng nhìn hắn cũng có chút bất mãn, quả thực làm mất mặt thiếu chủ của bọn họ quá thể.
"Ôn cô nương, nếu nàng đã bắt hắn về, nàng muốn hắn chết như thế nào, hay là vẫn giao lại cho nàng xử trí là được rồi." Phiền Càng mang Ngu Khâu Lương giao cho Ôn Nhã, dù gì đi nữa hắn cũng không thể quá khích nhóm người Ngu Khâu, cứ đổ hết trách nhiệm lên người nàng, đến thời điểm bọn người Ngu Khâu có truy cứu cũng không liên quan đến bộ tộc hắn.
"Đừng mà, không đươc. Nàng ta là ác ma. Nàng ta không phải là người. Phiền thiếu chủ, ta cầu ngươi, giúp ta chết một cách thoải mái a." Tự biết chính mình chạy trời không khỏi nắng, hắn cũng không đòi hỏi Phiền Càng tha cho hắn một con đường sống, chỉ là hắn không muốn rơi vào tay nàng.
Những người chung quanh nhìn Ngu khâu Lương kêu la thảm thiết, mà chấn động nhìn về phía Ôn Nhã, càng tăng nỗi sợ hãi, cũng không dám nhìn nàng, trước mặt bọn họ nàng không phải là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghinh-phung-hoan-trieu/2705165/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.