"Kính Hồ, Ôn Nhã đã đi về hướng nào." Một lát sau, Da Luật Độc cùng đại tướng quân đã đuổi tới nhóm người Kính HỒ, nhưng không thấy Ôn Nhã và Biết Vũ.
"Nô tỳ đáng chết, Nô tỳ vì sợ Ôn cô nương thương tổn đến Vương Hậu cho nên liền không dám để thi vệ đến quá gần. Không ngờ rằng truy bắt đến đây đã không thấy tung tích của Vương Hậu đâu cả." Kính Hồ lập tức tung người xuống ngựa, sốt sắng ở trước mặt Da luật độc quỳ xuống, trong lòng hi vọng Ôn Nhã đã thoát khỏi đây và đã thả Vương Hậu, ngàn vạn lần cầu mong Vương Hậu sẽ không có việc gì xảy ra.
"Tất cả mọi người chia nhau ra tìm. Bất luận như thế nào cũng tìm cho ra các nàng." Da luật Độc sắc mặt âm trầm, thế nhưng ngay ở trước mặt đại tướng quân hắn không thể trừng phạt Kính Hồ.
"Ôn Nhã, tại sao nàng nhất định phải rời khỏi ta. Ta rốt cục có điểm nào là không tốt, vì muốn nàng chỉ ở bên cạnh ta, ta đã làm rất nhiều việc không thể tha thứ, Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn rời bỏ ta. Ta phải làm như thế nào thì nàng mới cam tâm tình nguyện lưu lại bên cạnh ta mãi mãi ." Da luật Độc trong lòng suy nghĩ, tâm giờ đã loạn như ma.
Ôn Nhã dẫn theo Biết vũ một đường phi nước đại, nhưng không có hướng về phía Vân đình, nàng hướng về nơi phương xa biên cảnh đại mạc mà đi, vì nghe nói ở đó là chỗ ở của một dị tộc ít người, người đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghinh-phung-hoan-trieu/2705143/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.