“ Hoàng huynh , người sao lại đi gấp như thế ? Có phải là trong cung có chuyện ? Vân Lâm vừa rời khỏi Bình vương phủ , Lôi vương liền đuổi theo . “ Trẫm đột nhiên nhớ lại , Mai phi còn đang ở hậu cung chờ trẫm trở về , Hoàng đệ không phải ở Bình vương phủ uống rượu ? Như thế nào , hay là có chuyện muốn nói với hoàng huynh sao ? Vân lâm một thân mở ra quạt giấy , che khuất đi nửa mặt của mình , lạnh nhạt nói . “Thần đệ thấy hoàng huynh chỉ dẫn theo Lý Đức Hải bên người , ta lo lắng cho sự an nguy của hoàng huynh , nên mới sớm rời đi , thỉnh hoàng huynh đừng trách tội “. Lôi vương khom lưng nói , trên mặt không hề có cảm xúc , ở trong tiệc rượu Lôi vương hòa ái dễ gần thì tại thời điểm này tựa hồ là hai người khác nhau . “ Đã để hoàng đệ phải vất vả quan tâm rồi , hoang huynh nói thế nào cũng là hoàng thượng, để lại bên mình ít người hộ thân , thì không có nghĩa là phía sau không có người hộ vệ .Hoàng đệ đã mệt mỏi một ngày rồi , vẫn là nên sớm chút về nghỉ ngơi đi “. Vân Lâm nói xong , hai người mặc y phuc dạ hành đều không tiếng động yên lặng xuất hiện sau lưng hắn , sau đó lại biến mất không để lại một chút tăm hơi . “ Xem ra thực sự là thần đệ đã lo xa rồi , vậy thần đệ xin được cáo lui trước “. Lôi vương không cam lòng nhìn phía sau lưng Vân Lâm , sau đó phất tay áo rời đi . “ Sau khi hồi cung , đem toàn bộ cung nữ và thái giám làm nhiệm vụ ngày hôm nay , toàn bộ xử tử“. Vân Lâm thu hồi quạt giấy , hung hãn nói . “ Nô tài tuân mệnh “ . Lý Đức Hải vội vàng lĩnh mệnh , hoàng thượng chính là đang nổi nóng rồi , Lý Đức Hải cũng không dám đắc tội với hoàng thượng . Đêm đã rất sâu , trăng hoa mát mẻ như nước , một vệt trắng sáng , bóng người mềm mại lướt qua tường viện , thần không biết quỷ không hay tiến vào Bình vương phủ. Bình vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt , người kia lặng yên không một tiếng động , tránh thoát ba lần canh gác của ba đội thủ vệ tuần tra , hắn thân thủ bay đến từng gian phòng để tìm kiếm Ôn Nhã . “ Kẹt kẹt .” Trong đêm tối , tiếng vang nhỏ bé , làm cho Ôn Nhã đang trong cơn buồn ngủ mê man giật mình tỉnh lại , thế nhưng Ôn Nhã không có đứng dậy , vẫn khép hờ hai mắt lặng lẽ đánh giá nhìn về phương hướng cửa sổ . Đây là khuê phòng của nữ tử , hẳn là gian phòng của nàng rồi !”. Trong bóng tối , một bóng người áo trắng hướng tới gần phía giường Ôn Nhã . Theo như lời nói của người kia ,Ôn Nhã nghe rất rõ ràng . Khi bóng dáng bạch y chạm đến gần bên giường , bộ dáng đang giả vờ ngủ của nàng bỗng nhiên nhanh tay lẹ chân bắt được tay của tên bạch y nhân đó , trong chớp mắt , một cước quá mạnh , đem bạch y đó ngã xuống mặt đất , đầu gối nàng áp chế lên phía sau lưng của hắn , để hắn không thể nào có cách đứng dậy . “ Đau , đau , đau a ! .” Trong bóng tối , truyền đến tiếng nam tử kinh ngạc thốt lên . “ Ngươi là ai ? Nửa đêm lẻn vào Bình vương phủ cuối cùng là có mục đích gì ! “. Ôn Nhã khóa chặt tay trái của bạch y nhân , kéo tay hắn hướng ngược lên trên , đau đến độ hắn phải nhăn mặt . “ Tại hạ là Mặc Khanh , Ôn cô nương khả còn nhớ , nửa tháng trước , Ôn cô nương đã từng cứu qua một người đang bị thương rất nặng , người đó chính là tại hạ , tại hạ chỉ là muốn đến đây báo ân “. Nam tử tự xưng là Mặc Khanh nói . “ Báo ân ? Có người nào mà giống như ngươi nửa đêm canh ba chạy tới khuê phòng của nữ tử mà đòi báo ân hở ! Còn không mau thành thật giải thích cho ta ! “. Ôn Nhã lần thứ hai tăng thêm lực vặn cánh tay của hắn . “ Tại hạ thật vất cả lắm mới hỏi thăm được hành tung của Ôn Nhã cô nương , hôm nay tới chỉ muốn xác nhận có phải là cô nương không , Ôn Nhã cô nương cũng biết , Bình vương phủ không phải người bình dân như tại hạ nói muốn vào là có thể vào được , sỡ dĩ không còn cách nào khác nên mới nghĩ ra kế sách này !”.Người nam tử chân thành nói , cũng để cho Ôn Nhã có mấy phần an tâm , hắn liền bồi thêm , “"Cô nương nếu như vẫn không tin, có thể mang tại hạ 'Giao' cho đội tuần tra bên ngoài ." Ôn Nhã đem Mặc Khanh từ trên mặt đất kéo lên , điểm nhanh huyệt đạo của hắn , để hắn không thể nào động đậy , liền xoay mình cầm lấy hỏa chiết tử trên bàn , thắp lên ngọn nến , sau đó bưng ngọn nến chiếu lên mặt của Mặc Khanh , nàng mới khẳng định người trước mắt chính là người mà nửa tháng trước nàng vô tình cứu được . Lại thắp sáng thêm vài ngọn nến , đem cả gian phòng bừng sáng hoàn toàn . Ôn Nhã lúc này mớ mở huyệt nói cho Mặc Khanh . “ Ngươi nói xem , hơn nữa đêm ngươi lẻn vào khuê phòng ta ,đây ..cũng gọi là báo ân ? “. Tiện tay cầm áo khoác phủ lên người , Ôn Nhã ngồi trên giường hỏi . “ Không phải , tại hạ không phải là có ý như thế “. Điểm đèn sáng , Mặc Khanh có vẻ có chút không thoải mái , hoặc nói đúng hơn là lúng túng , xấu hổ , “ Nếu như không phải Ôn cô nương kịp thời ra tay cưu giúp , tại hạ sớm đã chết , cho nên , tại hạ muốn báo đáp ơn này . Ôn cô nương có thể yêu cầu tại hạ làm ba chuyện , ý của cô nương như thế nào ? “Ta không nghĩ đến rằng tính mệnh của Mặc Khanh ngươi chỉ đáng giá trong ba chuyện a “. Ôn Nhã đôi mắt hơi lay động , khẽ cười nói . “ Cô nương chớ nên hiểu lầm , ba yêu cầu này cô nương có thể tùy tiện yêu cầu , nếu là phóng hỏa giết người , Mặc Khanh cũng sẽ không chối từ , hơn nữa việc cô nương yêu cầu ta làm cũng sẽ không liên luy hay phiền hà cho Ôn cô nương “. Mặc Khanh trịnh trọng nói . Ôn Nhã tỉ mỉ quan sát Mặc Khanh , theo như lời hắn nói vừa nãy , người này cũng không phải là người bình thường , hắn nói đến giết người phóng hỏa , mà thần sắc và đôi mắt cũng không hề chuyển động , nếu thật sự là người bình thường thì làm gì có đủ can đảm như vậy cơ chứ . “ Không phải là ta coi thường ngươi , mạng ngươi đúng là do ta cứu , ta hơi có chút hoài nghi , không biết ngươi có thật là người có khả năng giết người phóng hỏa hay không a? “ Ôn Nhã cố ý nói . “ Cô nương không tin , chúng ta có thể thử so tài một chút “. Mặc Khanh tự tin tràn đầy nói . “ Tỷ thí thì không cần đâu , hơn nữa đang là nữa đêm , đấu kiếm sẽ quấy nhiễu người đang ngủ khả là không tốt cho lắm “. Ôn Nhã lạnh nhạt nói . “ Hay là ngươi đi đi , ta cũng không cần đến ba cái yêu cầu gì đó “. Suy nghĩ một chút , Ôn Nhã cảm thấy thân phận của mình bây giờ không giống lúc trước , vẫn là không nên cùng người giang hồ có quan hệ , như vậy sẽ tốt hơn nhiều . “ Không được ! Nếu như không thể hoàn thành được ba yêu cầu của Ôn cô nương , tại hạ sẽ không rời đi ! “. Người giang hồ trọng tình nghĩa , Ôn Nhã đã cứu hắn một mạng, thì sinh mệnh của hắn cũng là của Ôn Nhã . “ Ngươi ...! Ta đã nói là không cần rồi , hơn nữa hiện tại ta cũng không nghĩ ra ba yêu cầu gì đó , ngươi không phải là muốn làm khó ta sao ? “ Ôn Nhã không nhịn được lườm hắn một cái , Mặc Khanh hắn có phải là đầu gỗ không vậy, đã nói là không cần , sao lại cố chấp như vậy chứ . “ Nếu như Ôn cô nương chưa nghĩ ra được , Mặc Khanhc ó thể đợi cô nương nghĩ kỹ rồi trả lời cho ta cũng được , nhưng nếu cô nương cố ý không nói, Mặc Khanh ngay tại đây sẽ chết trước mặt cô nương ngay , đem một mạng này trả lại cho Ôn cô nương vậy “. Mặc Khanh vừa nói dứt lời , muốn rút kiếm tự sát . “ Ngươi ! Thật đúng là … .thân đang khỏe mạnh lại muốn tự sát “. Ôn Nhã gỡ cây trâm trên đầu xuống , đem kiếm trên tay của Mặc Khanh đánh rơi xuống . ‘ Được rồi , được rồi a ! Ba yêu cầu có đúng không ,Yêu cầu thứ nhất , ngươi mang giúp ta cây trâm cài tóc lại đây “. Ôn Nhã miễn cưỡng nói , người này thực sự là quá kỳ quái , nàng cũng không muốn hắn chết ở trong gian phòng này , Mặc Khanh vẻ mặt nghi hoặc , nhưng vẫn đem cây trâm gài tóc nhặt lên , giao cho Ôn Nhã. “ Yêu cầu thứ hai , ta muốn uống nước , ngươi giúp ta mang chén nước đến đây !’. Ôn Nhã nhìn thấy trên bàn có ấm nước , liền nghĩ ngay điều kiện , Mặc Khanh cũng nghe đó làm theo . “ Còn điều kiện thứ ba..” Uống xong nước , Ôn nhã đánh giá xung quanh , cũng không nghĩ ra yêu cầu thứ ba. “ Ôn cô nương … ngươi đã lãng phí hai yêu cầu rồi , chỉ còn lại yêu cầu cuối cùng , ta không muốn lấy trâm cài tóc hay rót nước gì đó nha , ngươi là đang xem thường ta sao ? “Mặc Khanh tức giận nói , hắn là trịnh trọng đến đây báo ân , mà Ôn Nhã lại đem ra những điều kiện vô cùng tầm thường , dường như nàng không để hắn vào trong mắt a. “ Ngươi …! Đối với Mặc Khanh , Ôn Nhã không còn lời nào để nói . “ Cái điều kiện thứ ba ta còn chưa nghĩ ra , vậy mai lại nói tiếp đi , ta buồn ngủ quá, phiền ngươi đi ra ngoài a ! “. Ôn Nhã nhàn nhạt nói , Mặc Khanh nhìn Ôn Nhã một chút , sau đó từ cửa sổ bay ra ngoài . Nằm ở trên giường , lúc nãy bị Mặc Khanh quấy nhiễu , nhất thời nàng cũng không ngủ được , hơn nữa nàng cũng biết hắn lúc này đang ở phía ngoài cửa . Yêu cầu thứ ba nàng nên nghĩ ra sao để mà hắn không cảm thấy là nàng đang xem thường hắn a ? Ôn Nhã suy nghĩ , lăn qua lăn lại , cũng không ngủ được , mãi đến trời gần sáng ,chịu không nổi nữa , nàng mới chìm vào giấc ngủ say . “ Ngươi là ai ? Ở trước cửa phòng tiểu thư để làm gì a !”. Sáng sớm , Đan Thanh đến hầu hạ Ôn Nhã rửa mặt , lại phát hiện ra có người đứng trước cửa khuê phòng Ôn Nhã , không nhịn được quát lớn . “ Nàng còn đang ngủ , cô nương ! ngươi vẫn là nên nói nhỏ thôi !”. Mặc Khanh quay đầu lại nhìn trong phòng một chút , bên trong vẫn vang ra tiếng hô hấp đều đều , nhìn dáng dấp là biết đang ngủ say rồi a. “ Ta hỏi ngươi là ai , định làm gì tiểu thư nhà ta a ! Người đâu bắt hắn lại “. Đan Thanh cuống lên , sợ Ôn Nhã gặp nguy hiểm , liền kêu người đến . Tình cảnh hỗn loan một hồi , âm thanh huyên náo không ngừng truyền đến tai Ôn Nhã , mà Ôn Nhã ghét nhất là lúc đang ngủ mà người khác ở bên cạnh cãi nhau , ý thức mơ hồ , tiện tay đem bảo kiếm dưới gối phóng trực tiếp đến nơi có âm thanh to lớn đó . Mọi người chính là đang cật lực vây bắt Mặc Khanh , lại đột nhiên có thanh bảo kiếm từ trong phòng Ôn Nhã bay ra , trực tiếp bay sát qua mặt Đan Thanh , rồi tới ngay chỗ Bình vương gia , hắn một tay bắt được , mọi người một phen cả kinh toát mồ hôi lạnh . “ Ta đã nói rồi , các ngươi nói nhỏ thôi mà !”. Mặc Khanh nhàn nhạt nói , hắn sớm đã lĩnh giáo qua , chỉ cần nàng đang ngon giấc , mặc kệ bên mình đang có món đồ gì , liền trực tiếp ném bay . “ Ngươi là người phương nào ? Vì sao lại ở bên ngoài cửa phòng tiểu Nhã ? “ Bình vương gia trên tay cầm thanh bảo kiếm , cảnh giác nhìn Mặc Khanh . “ Ầm ĩ cái gì thế ! Các ngươi phiền chết ta rồi a! “. Ôn Nhã thực sự là bị bọn họ làm cho không ngủ được , lập tức từ trên giường bò dậy , trên thân còn trung y trực tiếp bay ra ngoài . “ Tiểu thư ! “ Đan Thanh hô to , tiểu thư sao lại để quần áo xốc xếch mà đi ra ngoài như thế , ở đây còn nhiều nam nhân đang nhìn , còn ra thể thống gì a ! Những thị vệ kia vừa liếc nhìn cũng cuống quit cúi đầu xuống , không giống Mặc Khanh , hắn không có liên quan a . “ Mặc thêm áo cho tử tế đi , miễn cho bọn họ lại cho rằng ta đối với ngươi ..làm cái gì a ! “ Mặc Khanh cởi xuống áo khoác ngoài của mình ném cho Ôn Nhã . “ Cha , ngươi làm sao lại cầm thanh bảo kiếm của ta ? “ Bi gió thổi lạnh , Ôn Nhã mới thanh tỉnh , nhìn trên tay Bình vương có thanh bảo kiếm , Ôn Nhã kỳ quái hỏi , chẳng phải nàng đã đặt thanh bảo kiếm dưới gối mình sao ? “ Rõ ràng là chính ngươi ném thanh bảo kiếm bay ra , đáng lẽ ta mới là người nên hỏi con câu này . “Vương gia bất đắc dĩ nói , đem bảo kiếm trả lại Ôn Nhã . " Đúng rồi cha , hắn là Mặc Khanh , là một người bạn mà trước kia ta từng quen biết , nữ nhi nghĩ để hắn tạm thời ở lại vương phủ , không biết là có thể hay không a? " Tuy rằng nói nàng là nữ nhi của Bình vương gia , nhưng nàng cũng biết thân phận của mình , rất nhiều chuyện không phải nàng có thể quyết định được. " Nếu là bằng hữu của con , vậy hắn liền có thể lưu lại , ngươi đi theo Đan Thanh đến tây sương phòng bên kia , để nàng ấy thu xếp cho ngươi một căn phòng ." Bình vương gia nhìn Mặc Khanh một chút , Mặc Khanh tướng mạo đoan chính , y phục trên người thật lạnh , nhìn ra được hắn chắc có lẽ cả buổi tối đều ở bên ngoài phòng của Ôn Nhã mà canh gác , có thể coi là chính nhân quân tử , Bình vương phủ có hắn cũng không thiếu đi phần cơm nào , chỉ là không biết hắn đến cùng có quan hệ gì với Ôn Nhã ?. " Mặc Khanh tạ ơn vương gia , xin vương gia yên tâm , Mặc Khanh dù là người trong giang hồ , nhưng người trong giang hồ luôn trọng nghĩa khí , ta sẽ không mang lại phiền phức cho Bình vương phủ . " Mặc Khanh hướng Bình vương gia chắp tay nói. " Như vậy là tốt nhất rồi , Bản vương còn có việc phải tiến cung , Tiểu Nhã , con nên hảo hảo chiêu đãi Mạc công tử ". Bình vương nói , sau khi cho thị vệ tất cả lui ra , chính mình cũng vội vã rời đi .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]