Chỉ cần Tôn Lão phu tử chịu ra tay cứu cô ấy thì tiểu bối đã rất chân thành biết ơn, còn việc cô ấy có qua được hay không...tiểu bối cũng hiểu đó là một vấn đề khác.
- Ngươi có thể rời khỏi cốc được rồi!
Vậy tiểu bối xin phép được cáo từ.
"Sở cô nương xin làm phiền Tôn Lão phu tử!"
- Được rồi, ngươi đi đi...đã không còn sớm nữa! Nếu ngươi không muốn bị lạc đường thì cứ đứng đó vòng vo.
Vâng...tiểu bối xin lỗi!
- ---------------
Khi màn đêm buông xuống U Linh Cốc, cả cốc chỉ chìm trong bóng đêm tăm tối. Không có lấy đến một vầng sáng, dù là mong manh nhất.
Tôn Lão phu tử thấp lên vài ngọn nến, ông đưa mắt nhìn đến người đang nằm trên chiếc giường cũ kỹ mà lòng chợt hiện lên tia chua xót "Cô ta còn quá trẻ...haiz...thôi thì nếu đã có duyên gặp gỡ, lão cũng không nỡ trơ mắt nhìn cô nương phải như thế này mà ra đi. Vạn vật trên đời đều phải nhắc đến chữ duyên, có lẽ là đây cũng là một cơ duyên trong trời đất!"
Tôn Lão phu tử dùng đạo hạnh 3000 năm tu hành của mình để cứu sống Sở Vĩ Vĩ!
Lần này đã thật sự đã khiến cho Tôn Lão phu tử được thăng thiên, cứ tưởng rằng lão cứ thế mà chết...không ngờ lại được thăng thiên. Đúng là duyên của đất trời. Không uổng công đã vất vả tu hành tận 3000 năm, trước đây là do chưa có cơ duyên. Thật không ngờ cơ duyên của Tôn Lão phu tử lại chính là Sở Vĩ Vĩ.
Giờ chỉ còn lại thần thức, Tôn Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284250/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.