Sở Vĩ Vĩ đang ngồi trong sân, mắt nhìn về xa xăm...haiz!
"Sắp tới còn biết bao nhiêu việc cần phải chung sức với mọi người! Vậy mà mình vẫn là một kẻ tàn phế, đôi chân của mình vẫn không thể đứng lên được".
Sở Vĩ Vĩ càng trầm tư hơn "nhưng tại sao khu rừng này lại không thể truyền tin đi được, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Cô nương!
Sở Vĩ Vĩ nghiêng đầu nhìn lại Quỷ Diệm đang đi từ phía sau lưng mình.
Cô thấy trong người thế nào rồi?
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày "huynh ấy cũng thật là...ngày nào cũng là câu hỏi ấy!"
Để tôi giúp cô thăm bệnh nhé!
- Nói xong, Quỷ Diệm liền đưa tay ra thăm mạch giúp cô.
"Cô nương à, cơ thể cô đang hồi phục rất khá".
- Nhưng cho đến giờ thì tôi vẫn chưa biết tên cô.
Sở Vĩ Vĩ đưa tay nhặt nhánh cây khô và vẽ lên đất tên của mình. Cô cũng hỏi nơi đây là nơi nào, phải rời khỏi đây bằng cách nào!
- Sở cô nương...
Quỷ Diệm mỉm cười "Đây là ngôi làng hẻo lánh dưới đáy vực Thương Lãnh, dân làng nơi đây cũng không đông lắm".
Sở Vĩ Vĩ mắt trở nên đăm chiêu hơn, cô thầm nghĩ "tại sao lại không thể đưa tin tức ra ngoài được chứ!"
Thôi được rồi Sở cô nương, cô ngồi đây hóng mát nhé! Tôi vào nấu chút gì đó cho chúng ta.
Sở Vĩ Vĩ gật đầu!
Quỷ Diệm rời đi, cô lại tiếp tục truyền tin. Nhưng vô vọng, cô suy nghĩ sự việc xảy ra "Nếu đây là một ngôi làng bình thường thì sao kết giới nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284247/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.