Sở Vĩ Vĩ thoáng ngạc nhiên "Nơi đây khá khô cằn mà Hàn Lão vẫn nuôi được tằm sao?"
Sở cô nương không biết rồi: "Nơi có điều kiện càng khắc nghiệt thì mới có thể nuôi ra được những con tằm có năng lực dẻo dai, và chúng sẽ cho ra loại tơ siêu phẩm".
Vâng! Vĩ Vĩ đã rõ rồi thưa Hàn Lão Sư.
Tiên khí trên người Sở tiểu cô nương không hề tầm thường nhỉ!
Đa tạ Hàn Lão đã khen ngợi...
Lão chỉ nói sự thật mà thôi.
"Òm...nhà Lão khá chật hẹp, mong các vị thông cảm!"
Vĩ Vĩ thấy nhà Hàn Lão Sư rất ấm áp...
Không phiền các vị nghỉ ngơi! Lão đi chuẩn bị mâm cơm thịnh soạn chiêu đãi khách quý".
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười "làm phiền Hàn Quốc Lão quá rồi!"
Lão không thấy phiền, ngược lại là lão rất vui. Nói gì thì lão cũng cô đơn tại đại mạc này nhiều năm như vậy rồi.
………………
Cốc...cốc...cốc...
Sở Vĩ Vĩ bước ra mở cửa...
Sở cô nương! Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lúc được không?
Dạ được ạ! Mời Hàn Quốc Lão vào...
Lão thất lễ rồi!
Dạ không sao đâu ạ!
Sở cô nương có thoải mái không?
Vĩ Vĩ đêm qua ngủ rất ngon giấc "Đa tạ Hàn Lão đã quan tâm!"
Ừm...
Sở Vĩ Vĩ nhận thấy được sự nghiêm túc trên người Hàn Quốc Lão mà vô cùng áp lực, mới sáng sớm tinh mơ đã đến tìm mình...chắc là có chuyện gì đó rất quan trọng thì phải! Cô ngước mặt lên nhìn Hàn Lão và khẽ khàng hỏi "chẳng hay Hàn Lão tìm Vĩ Vĩ là có việc gì cần dạy bảo ạ?"
- Sở cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284243/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.