Nhậm Tề Tề mang theo ánh mắt lạnh lẽo đi về phía một gian phòng, trong gian phòng này có bà Lâm Nghiễm, vẫn đang nằm yên bất động, cơ thể vẫn còn rất ấm áp.
"Mẹ, đến khi nào thì mẹ mới có thể tỉnh lại ? Mẹ có biết không mẹ...con đang rất buồn, rất đau khổ ! Vĩ Vĩ đã thành thân với người khác rồi, mẹ có biết không ? Sai lầm là ở nơi con "là con đã đánh mất Vĩ Vĩ, là con không biết giữ gìn cô ấy...thậm chí là con đã từng quên đi cô ấy là ai !"
- Từ khóe mắt của bà Lâm Nghiễm đã lăn dài hai hàng lệ..."con trai của mẹ thật đáng thương, con khờ quá rồi Tề Tề...sao còn lại đánh mất Vĩ Vĩ chứ".
"Mẹ, mẹ nghe thấy được lời của con nói có phải không mẹ ? Mẹ nhanh tỉnh lại đi mẹ, ngoài mẹ ra...con đã không còn ai nữa rồi !"
Bà Lâm Nghiễm vô cùng đau xót cho con trai, bà đã rất cố gắng nhưng không thể nào mở được đôi mắt, hai mí mắt cứ luôn ghì chặt vào nhau.
...----------------...
Không Linh Sơn !
Cung Chủ ! Người đã về.
Tiểu Tình đứng lên đi, đừng hành lễ như thế "cứ thoải mái là được !"
"Tiểu Tình không dám thất lễ, thưa Cung Chủ".
- Được rồi, tuỳ cô vậy !
Gần đây có việc khác thường gì xảy ra không ?
Bẩm Cung Chủ "gần đây bọn lạt ma vô cùng hoành hành, họ đã bắt rất nhiều thiếu nữ lên núi để phục vụ cho bọn họ".
- Đúng là bọn súc sinh !
Sở Vĩ Vĩ ôm đàn thong dong đi về hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284218/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.