Cốc...cốc...cốc ! 
Bạch Túc Duật bước ra mở cửa... 
- "Thấy Diễm Lệ đang đứng trước cửa thì vô cùng chán ghét !" 
"Tam sư huynh" 
- Cô đến đây làm gì ? 
Kìa sư huynh, muội đến để thăm tiểu sư điệt. 
- Không cần đâu. 
"Huynh..." 
- Về đi, tôi không muốn nhắc lại lần nữa ! 
Được, vậy muội về đây. 
Diễm Lệ lướt nhẹ qua người của Bạch Túc Duật... 
- Mùi hương này..."Bạch Túc Duật nhíu mày, là mùi hương tương tự túi thơm mà Sở nhi đeo hôm trước !" 
"Là cô, cô chính là người đã hại Sở nhi !" 
- Tam sư huynh không có bằng chứng gì thì đừng có vu oan giá họa cho muội. 
"Chứng cứ sao ? Rất nhanh sẽ có thôi !" 
...****************... 
- Vương thượng ! 
"Tông chủ mời Vương thượng đến Điện Thánh Tông của ngài ấy một chuyến". 
- Ta biết rồi ! 
Bạch Túc Duật cẩn thận cho thêm ít củi khô và tạo kết giới xung quanh phòng rồi mới yên tâm rời đi, sẽ không ai có thể vào trong được. 
"Sẽ không bao giờ, để Sở nhi của ta gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa !" 
...****************... 
Cốc...cốc...cốc ! 
Vào đi... 
"Đồ nhi bái kiến sư phụ !" 
"Duật nhi, con nghi ngờ ai hạ độc đồ đệ của con ?" 
- Dạ thưa sư phụ "là Diễm Lệ sư muội". 
Tông chủ nhíu mày "đúng là Lệ nhi !" 
- Vậy con định xử lý như thế nào ? 
Thưa sư phụ "sư muội càng lúc càng không xem ai ra gì, con quyết sẽ xử lý việc này không nương tay". 
"Duật nhi" 
- Đệ tử đang lắng nghe, sư phụ xin cứ dạy bảo. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284183/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.