"Sở nhi, chúng ta trở về thôi !" 
Sở Vĩ Vĩ khóc nức nở "sư phụ đang bị thương". 
"Sở nhi đừng khóc, khóc sẽ không đẹp nữa...sư phụ không sao cả, chút vết thương nhỏ này tịnh dưỡng vài hôm nữa sẽ khỏi". 
- Trúc Bạch xoa trán "nhỏ con khỉ !" 
Sở Vĩ Vĩ nhìn Trúc Bạch "sư phụ" 
"sao vậy Vĩ Vĩ ?" 
- Túc Duật sư phụ sẽ không sao phải không ? 
Haiz..."Vĩ Vĩ à, con lo lắng cho hắn làm gì ? Hắn còn lâu lắm mới chết !" 
"Sở nhi" 
"Trở về thôi !" 
Dạ... 
Sở Vĩ Vĩ đi đến trước mặt Trúc Bạch "sư phụ giữ gìn sức khỏe, Vĩ Vĩ về bách hoa sơn đây ạ ! Vài hôm nữa Túc Duật sư phụ khỏe lại thì Vĩ Vĩ sẽ về đây thăm người !" 
- Được rồi, Vĩ Vĩ con đưa hắn về đi...sư phụ nhìn hắn mà ngứa cả mắt "con nhớ hái cỏ trường bạch sắc cho hắn uống ngày ba lần". 
Dạ Vĩ Vĩ biết rồi ạ ! 
Ừm..."con đưa hắn đi nhanh dùm sư phụ". 
Sở Vĩ Vĩ đỡ lấy Bạch Túc Duật "mình về bách hoa sơn nhé sư phụ ! 
- Bạch Túc Duật đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc lộn xộn rơi trên má Sở Vĩ Vĩ. 
Ừm..."chúng ta về thôi Sở nhi" 
- Trúc Bạch nhíu mày "có chỗ nào giống sư đồ đâu trời, rõ ràng là giống uyên ương hơn". 
Haiz..."chẳng biết đây là họa hay phúc". 
...................... 
Bách hoa sơn ! 
Sở Vĩ Vĩ đỡ Bạch Túc Duật nằm yên vị trên giường. 
"Cô giặt chiếc khăn rồi lau người cho Bạch Túc Duật !" 
Bạch Túc Duật mỉm cười "Sở nhi" 
- Sư phụ nghỉ ngơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284177/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.