Bà Lâm Nghiễm trầm tư suy nghĩ, là Tề Tề đã ra tay "chả trách vết thương không thể cứu vãn được ! Lão già ấy tự tạo nghiệt thì tự chịu".
Sở Vĩ Vĩ thở dài "con chỉ sợ Nhậm gia rồi sẽ không được một ngày được yên !"
Con nói không sai "bao nhiêu năm nay mẹ con Hồng Thừa luôn âm thầm đấu đá với mẹ con Lý Kiều, Lý Kiều tuy ngày thường ăn chay niệm Phật, nhưng thực tế thì cô ta không hề đơn giản !"
Sở Vĩ Vĩ nhìn mẹ chồng mình nhưng cô im lặng không lên tiếng.
Bà Lâm Nghiễm trở nên buồn phiền "họ luôn đấu đá vì con của họ, còn mẹ trước giờ chưa từng làm được điều gì cho con trai của mình, cho đến lúc nó ốm nặng qua đời !"
Sở Vĩ Vĩ thấy mẹ chồng mình như thế thì vô cùng đau lòng cho bà "mẹ, mẹ là người mẹ hiền lành...mẹ đừng trách bản thân mình nữa ! Chồng con, anh ấy sẽ không trách mẹ đâu".
Bà Lâm Nghiễm mỉm cười "vẫn là con dâu của mẹ ngoan ngoãn nhất, mẹ thật sự thấy mình được an ủi !"
Sở Vĩ Vĩ đi đến bên cạnh mẹ chồng, cô đưa tay lên xoa nắn nhẹ nhàng bả vai cho mẹ chồng.
Bà Lâm Nghiễm thấy dễ chịu, hài lòng gật đầu !
"Vĩ Vĩ à !"
Dạ con nghe !
Con có oán trách mẹ vì đã khiến cho con trở thành góa phụ không ?
Tất cả là vì số kiếp, trời cao đã an bày "con thật sự không hề trách mẹ ! Ngược lại, thì con rất thương mẹ...giờ mẹ không còn con cái để chăm sóc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/279129/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.