Thức ăn đã được bày lên bàn...
"Mẹ, chung rượu này Tiểu Hi xin được kính người..."
Sở Vĩ Vĩ nheo mắt "Mẹ không uống rượu, dùng trà thay rượu có được không Tiểu Hi?"
Cổ Mộc Hi thoáng tia mất mát, mắt buồn rũ xuống "Mẹ, nhưng đây là rượu Tiểu Hi kính mẹ..."
- Được rồi Tiểu Hi đừng buồn...mẹ sẽ uống cạn chung rượu này. Vừa nói xong, Sở Vĩ Vĩ cũng một hơi uống cạn chung rượu!
Mặt mày Cổ Mộc Hi nhanh chóng hiện lên nét vui tươi, hí hửng "Tiểu Hi rất vui ạ!"
Sở Vĩ Vĩ khẽ hỏi "sao rượu này mùi vị lại kỳ lạ vậy?"
"Mẹ..."
Choang...
Bạch Túc Duật đứng phắt dậy "Hi Hi, con vừa cho Sở nhi uống gì?"
"Cha nuôi, người khẩn trương như thế làm gì? Con sao có thể hại mẹ ruột của mình!"
Bạch Túc Duật nhìn Sở Vĩ Vĩ gục xuống bàn, trong lòng vô cùng lo lắng "Hi Hi, thứ mà con vừa cho Sở nhi uống là gì?"
"Đó chỉ là vong tình thủy!"
- Hi Hi...
"Cha nuôi, có những chuyện không nên nhớ đến thì vẫn tốt hơn!"
- Hi Hi, tại sao con lại làm như vậy?
"Cha nuôi còn hỏi tại sao!? Đơn giản, vì con không muốn bất kỳ ai có những suy nghĩ không đúng với mẹ của con. Cha nuôi từng có ân sâu nghĩa nặng với Tiểu Hi, con sẽ không đoạt mạng cha...nhưng con cần phải lấy đi một thứ!"
Bạch Túc Duật trầm tư một lúc rồi khẽ hỏi "con cần gì ở ta?"
"Thứ con cần đó là...tim của cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/1899762/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.