Hoàng Thượng giá đáo!
Sở Vĩ Vĩ vẫn điềm tĩnh ngồi đàn...
Chàng đến rồi!
"Vĩ nhi đang đợi ta đến sao?"
Phải!
Cổ Mộc Xuyên nhìn Sở Vĩ Vĩ say đắm nhưng không nói thêm câu nào. Chỉ kéo cô ngồi vào lòng mình...Vĩ nhi!
"A Mộc sao vậy?"
Thừa Tướng vừa ra khỏi Kinh Thành đã bị thích sát.
Người đến tìm thiếp là để nói đến chuyện này sao?
Ta...thật ra thì cũng còn một việc khác!
Việc gì?
Thì đến thăm nàng...ta rất nhớ nàng!
À...ừ...m...
Để thiếp rót trà cho chàng...
Nàng gọi "chàng" nghe cũng vô cùng thuận miệng nhỉ!
Cái đó...
Được rồi, ta thích nàng gọi thế!
Phải rồi Vĩ nhi...
Hửm?
Giúp ta tắm rửa!
Khụ...khụ...khụ...
Lại hầu người tắm rửa nữa sao?
Sao vậy? Nàng có ý kiến gì?
Thiếp...
Người cố ý phải không?
Đúng đó! Ta muốn nàng nhìn thân hình ta thường xuyên cho quen...
Sở Vĩ Vĩ nheo mắt "ai thèm nhìn chứ?"
Nàng thèm hay không, không quan trọng...quan trọng là ta buộc nàng phải nhìn...
"Cổ Mộc Xuyên khốn kiếp!"
Nào...mau đến giúp ta cởi y phục...
Sở Vĩ Vĩ đanh mặt lại "Cổ Mộc Xuyên, đáng chết..."
Cổ Mộc Xuyên chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Thân hình ta có đẹp không?
Không!
Thật vậy sao?
Thật hơn vàng!
Không đẹp thì nàng cũng phải nhìn hàng ngày...nhanh mở mắt ra nhìn...
Thiếp không nhìn!
Nàng buộc phải nhìn...
Thiếp không...
Cổ Mộc Xuyên kéo Sở Vĩ Vĩ ngã vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/1899723/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.