Lúc tiễn Tĩnh Huệ phi lên kiệu rời cung để đến Yên Sơn thiền môn, Uyển Tư nhìn theo bóng dáng đơn bạc cô quạnh của Tĩnh Huệ nhỏ nhoi yếu ớt từng bước từng bước xa dần. Trong thâm tâm nàng tự nhiên đau đến thắt nghẹn. Mấy tháng nay, nàng cùng Tĩnh Huệ phi lui tới bầu bạn cùng nhau, tuy Tĩnh Huệ phi vẫn điềm nhiên lạnh nhạt như thế, không rõ là trong lòng nàng ấy, vị trí của nàng đặt ở nơi đâu? Nhưng nàng biết rất rõ trong lòng của mình. Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười đạm mạc của Tĩnh Huệ phi lúc cùng nàng ở trong ngự hoa viên bên gốc cổ thụ, nàng đã khắc sâu hình ảnh nụ cười ấy, thật sâu thật đậm. Lúc này, nhìn Tĩnh Huệ phi sắp sửa ra đi, rời xa kinh thành, rời xa hậu cung một thời gian rất dài, trong lòng Uyển Tư thổn thức rối loạn. Nàng nhìn Đại Tông, nhìn Tĩnh Huệ phi rồi lại nhìn sang tiểu hoàng nhi Trần Long của nàng đang trong vòng tay hoàng hậu. Kể từ khi nàng bị vướng oan, bị bắt vào ngục, tiểu hoàng nhi được đưa đến chỗ hoàng hậu lâu ngày cũng mến tay mến chân cùng hoàng hậu. Đến khi nàng được trở ra, hoàng nhi trở về với nàng nhưng cũng theo thói quen vẫn thích đến ở cùng hoàng hậu. Hoàng hậu tính tình hiền dịu, lại rất mến trẻ con nên cưng chiều thái tử hơn cả vị mẫu phi thân sinh là nàng. Dần dần lâu ngày tiểu thái tử cũng đeo dính hoàng hậu mà bỏ mặc luôn mẫu phi nàng rồi. Nghĩ thấy hoàng nhi của mình được hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-dam-son-ha-doi-giai-nhan/986002/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.