- Thí chủ, người thử cử động tay thử xem!
Tịnh Nhu liền làm theo, giơ cổ tay phải nhẹ nhàng động đậy co bóp ngón tay. Oa! Cử động được thật rồi! Tịnh Nhu kích động vui mừng nhìn thiền sư, ánh mắt rưng rưng xúc động. Đăng Trí thiền sư khoan thai đứng dậy thu xếp lại số châm cất vào, vừa nói:
- Thí chủ chịu khó châm cứu thêm vài lần nữa là có thể dùng lại tay phải như trước kia.
Tịnh Nhu vui mừng quá, đứng dậy cúi đầu thấp hết mức, kính cẩn bái tạ thiền sư:
- Đa tạ thiền sư! Thiền sư đối với Tịnh Nhu có ơn tái tạo! Xin nhận một lạy của con!
Nàng nói xong, quì sụp xuống sát đất. Trần Khánh từ bên ngoài đi vào, nhìn Tịnh Nhu, bật cười nói:
- Tịnh Nhu, thế nào? Tay muội dùng lại được rồi, vậy đã có thể luyện kiếm với ta chưa?
Tịnh Nhu mỉm cười, đứng lên nhìn Trần Khánh nói:
- Nếu đại ca hứng thú, muội xin tiếp chiêu!
Trần Khánh đưa kiếm cho Tịnh Nhu, hai người xuất chiêu tương đấu. Đã rất lâu rồi Tịnh Nhu mới có thể cầm kiếm trở lại, nàng vô cùng xúc động vui mừng. Mỗi một chiêu một thức, nàng dùng hết tâm tư mà thi triển. Là luyện kiếm nhưng nhìn vào động tác của nàng uyển chuyển linh hoạt như múa lượn. Đăng Trí thiền sư đứng từ xa quan sát, thầm gật gù mỉm cười. Hàn Vĩnh Chung từ xa đi đến cũng nhìn về phía Tịnh Nhu và thầm tán thưởng. Nữ nhân kia thật sự là kì tài võ học. Đã bỏ luyện võ bao lâu nhưng cầm kiếm trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-dam-son-ha-doi-giai-nhan/986000/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.