- Thật thứ lỗi, lão đây vô dụng. Vết thương này của tiểu thư đã bị đứt gân tay. Về sau dù có lành lại, e rằng tiểu thư cũng không thể vận động. Huống hồ chi dùng kiếm. Ai, thật không thể nào rồi!
Cả Phạm Duẫn, đại phu nhân, nhị phu nhân đều thất sắc đồng thời nhìn lão đại phu rồi lại nhìn sang Tịnh Nhu. Tịnh Nhu nhìn mọi người rồi lại nhìn lên cổ tay mình. Đại phu nói nàng đứt gân tay rồi. Tức là cổ tay này đã bị phế đi rồi ư? Tịnh Nhu bàng hoàng chết lặng, không thể tin nổi tình huống của mình. Cái tên Phạm Tịnh Nhu được mọi người biết đến chính là nhờ vào đôi tay nhanh nhẹn, kiếm pháp xuất thần này của nàng. Bây giờ quan chức của nàng không còn, không được trọng dụng nữa. Đến cả tay cũng bị người ta phế mất. Đời nàng còn gì nữa đây? Tịnh Nhu bất chợt nhìn lại chính mình rồi phá lên cười to, cười một cách ngây dại, dù lệ nóng tràn ra hai bên khóe mi của nàng. Đại phu nhân và nhị phu nhân vô cùng lo lắng, liền nắm chặt vai nàng. Nhị phu nhân ôm lấy nàng an ủi:
- Nhu nhi à, con đừng sợ, sẽ không sao đâu. Mẫu thân vẫn sẽ yêu thương con. Mọi người vẫn sẽ yêu quí con. Con phải cố gắng dưỡng thương, chúng ta sẽ tìm cách chữa lành lại cho con mà Nhu nhi ngoan!
Nhị phu nhân ôm nàng nước mắt cũng chảy dài xuống bên mi. Tịnh Nhu gượng nén tâm tình, một tay ôm tay bị thương, hướng đến Phạm Duẫn ánh mắt tha thiết van cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-dam-son-ha-doi-giai-nhan/985994/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.