- Phạm Tịnh Nhu! Ngươi quay lại cho bổn cung!
Tịnh Nhu hôm nay ăn gan hùm mật gấu gì rồi, dám nhìn như không thấy với nàng sao? Đúng là sủng nàng ta quá, nàng ta không biết trời cao đất dày nữa đây mà!
Tịnh Nhu vốn là tâm tình không ổn, không muốn làm Thanh Huyền lo lắng nên nghĩ lặng lẽ rời đi, tránh chạm mặt với nàng trong lúc này thôi. Nào có tới như vậy càng khiến cho công chúa tôn quí đại nộ lôi đình. Chỉ với cái khẩu khí chói chang của công chúa gọi cả tên họ của nàng ra, Tịnh Nhu đã biết sắc trời hôm nay với nàng thật tệ. Nàng thở dài trong lòng, cũng không quay đầu mà nói lại một câu:
- Công chúa, hôm nay Tịnh Nhu rất mệt! Công chúa cho phép ta rời cung, nghỉ ngơi một hôm. Ngày mai ta sẽ đến giải thích với công chúa!
Nàng nói xong, cũng không đợi Thanh Huyền đáp lại, đã vội muốn rời đi. Thanh Huyền nóng giận, vội ra hiệu. Hai thái giám đi cùng hộ tống nàng vọt lên, chặn trước Tịnh Nhu. Tịnh Nhu giật mình, quay đầu lại. Thanh Huyền tiến lên, nhìn sững Tịnh Nhu. Sau đó nàng bất ngờ đưa tay nâng mặt Tịnh Nhu. Trước mắt nàng là Tịnh Nhu một đôi mắt sưng đỏ. Mặt cũng kém tinh thần, sa sút như một đêm không ngủ. Không, bộ mặt này phải là cả đêm khóc dữ mới ra nông nỗi thế đây. Thanh Huyền lo lắng vội hỏi:
- Tịnh Nhu, có chuyện gì vậy? Ngươi...ngươi khóc sao?
Tịnh Nhu bất ngờ gỡ tay Thanh Huyền, cúi mặt lắc đầu, giọng lạnh nhạt nói:
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-dam-son-ha-doi-giai-nhan/985988/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.