Chương trước
Chương sau
Điều mà hậu cung ai cũng nghĩ đến, Thượng Chiêu Lý sao có thể không rõ. Chỉ là nàng không cam lòng, không chấp nhận khuất cư hạ vị.
Nàng ta biết hoàng thượng không truy cứu đến cùng là vì Dương Vũ quân.
Dương Vũ quân vô mẫu gia, không có hậu thuẫn như họ thì sớm muộn gì cũng trở thành Hoành quý phi thứ hai.
Binh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng không phải sao? Hoàng quý phi năm đó thoát chết không có nghĩa Dương Vũ quân cũng may mắn như vậy.
Ngài là đang đề phòng chuyện năm xưa tái diễn.
Nhưng hiểu và cam lòng lại là một chuyện. Thượng Chiêu Lý sao có thể cam chịu cái danh tần phi nhỏ nhoi này.
"Mai Xuân!"
"Có nô tỳ!"
"Truyền tin cho phụ thân bản phi, nói về chuyện hôm nay, phải nói thế nào cho phụ thân ta hiểu, Hoàng thượng đang “sủng nam thị diệt thê thiếp”.
Tân phi vừa sắc phong lại không để các nương nương vào mắt, cũng tung một ít tin đồn đến các mẫu gia của tần phi khác, nghe chưa?"
"Nô tỳ đi làm ngay."
Hoàng thượng còn e ngại, nghĩa là vẫn xem trọng trọng thần. Nàng không lợi dụng điểm này để trở lại vị trí Lý quý phi, thì còn gì là nàng.
Dường như nghĩ ra gì đó Thượng Chiêu Lý lại gọi ngược Mai Xuân đang muốn ra ngoài làm việc, lãnh thanh nói:
"Sai người ở bên cạnh Thái Hậu nói một chút về chuyện hậu cung hiện nay, nói gì ngươi hiểu chứ?"
"Nô tỳ minh bạch."
Xuân Mai run rẩy trả lời, không biết từ lúc nào nàng đã bắt đầu sợ ánh mắt của chủ tử. Nó khiến nàng cảm thấy kinh sợ đêm đến không an giấc, bất an không biết lúc nào mình sẽ thành cờ thí trong tay nàng.
Khi hậu cung, chúng cung phi ai nấy cùng khó an thì chỉ có một người bình tâm như vại, chính là Hoàng quý phi.
Khôn Thái cung nơi chỉ duy nhất Hoàng quý phi có quyền cư ngụ.
Loading...

Phong cảnh nơi Khôn Thái cung xinh đẹp lại hữu tình. Bốn mùa lại mát lạnh vô cùng thích hợp cho người dưỡng bệnh.
Những cung phi khác khi đến đây đều phải hâm mộ, hậm chí ghen tị với Hoàng quý phi, dù vô sủng vô tự nhưng địa vị ai cũng không thể lung lay.
Khi Hoàng quý phi nghe được gần như toàn thể cung phi chịu phạt, thì nàng chỉ nhẹ ừ một tiếng như bản thân đã biết, rồi lại tiếp tục làm việc của mình...tỉa hoa, cắt đi vài bông hoa dư dả trong bình.

Ngự thư phòng Thiên Minh cung.
"Mộ Dung Khánh, ngươi hiểu chứ?"
Tiếng nói băng lãnh đầy uy nghiêm không cho phép người trái ý văng vẳng bên trong điện.
Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nhìn người đứng hầu trước mặt mình, Mộ Dung Khánh. Gã có khuôn mặt anh tuấn, khí phách hiên ngang, mang một nét hào hùng của võ tướng.
Mộ Dung Khánh đứng đó, hơi khom lưng tỏ vẻ cung kính nhưng mắt đem ánh mắt lại không có chút gì là tôn kính đế vương.
Dù Mộ Dung Khánh làm quan trong triều thế nhưng quanh năm trấn giữ biên giới phía Bắc. Mà lúc thượng triều chỉ có Tướng quân. Thế nên có thể nói đây là lần đầu cả hai gặp mặt.
Lúc mới thấy Mộ Dung Khánh, tự tin trong lòng Nam Cung Thác Nguyệt phút chốc như hơi nước nhẹ, chỉ sợ có thêm luồng khí thổi đến sẽ bay đi mất.
Dung mạo Mộ Dung Khánh không kém Nam Cung Thác Nguyệt, luận võ công hẳn là có thể đánh tay đôi.
Nhưng so về xuất thân. Ai có hơn Nam Cung Thác Nguyệt hắn. Hắn là đế vương, gã là thần tử, quân bắt thần tử thần bất tử bất trung.
Hắn dùng lý luận này bắt gã giao thiếp thư* của Dương nhi ra, chỉ có thế hắn mới có thể chặt đứt mối liên hệ duy nhất của cả hai.
(Thiếp thư*: như CMND, hộ khẩu)
"Hoàng thượng đây là hoành đao đoạt ái?" Mộ Dung Khánh bình tĩnh hỏi.
"Trẫm không ngại." Nam Cung Thác Nguyệt thờ ơ trả lời.
"Đế vương không được chiếm thê của thần tử, luật pháp quy định rõ ràng. Người đây là biết pháp phạm pháp."
"Trẫm nhớ rõ Mộ Dung thống lĩnh chưa thành thân, hậu viện không có thê thiếp, vậy trẫm có thể chiếm thê của ai? Ngươi không cho y được chính thê vị, trẫm có thể."
Nam Cung Thác Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột, không cho người phản bác.
"Chỉ cần ái khanh giao ra thiếp thư của Dương Nhi, chấm dứt mọi liên lạc của cả hai. Trẫm liền phong ái khanh vì Tướng, làm chủ một quân, trấn giữ biên Bắc. Dương Nhi sẽ trở thành Hậu của trẫm, quân thần khác biệt, khanh hẳn biết khó mà lui."
"Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, giấy không gói được lửa. Chẳng lẻ hoàng thượng không sợ chuyện ngài đoạt nhân duyên của người sẽ bị người biết.
Hoành thượng đừng quên Dương Nhi mang họ gì, là họ của ai?
Họ Mộ Dung này tuy không hiếm, nhưng ở kinh thành chỉ có duy nhất người trong phủ của thần là họ Mộ Dung.
Thần là cô nhi không thân không thích, trừ chính thê cùng người hầu ký khế ước bán mình là đồng họ, sẽ không có ngoại nhân."
Nam Cung Thác Nguyệt nhìn ánh mắt không khuất phục cường quyền của Mộ Dung Khánh. Đâu đó trong ánh mắt đó, hắn thấy nét mặt của mỹ nhân.
"Trẫm dù tốn bao nhiêu nhân lực cũng không thể tra được lai lịch của ái phi. Nếu không phải nữ quan từ y phục y lấy ra một miếng ngọc bội, lại tình cờ từ miệng Từ tướng quân biết đó là ngọc bội gia truyền của ái khanh, thì trẫm e có lên trời cũng không đoán được lai lịch y."
Nam Cung Thác Nguyệt như suy tư một chút, lát sau lại tựa tiếu phi tiếu nói:
"Chỉ cần khanh không nói, ai có thể biết, còn về họ của y."
Ngưng một chút nhấp miếng trà thông cổ, Nam Cung Thác Nguyệt lại nói:
"Ngoại trừ thê thiếp có thể đồng họ chủ gia, chẳng phải còn có huynh đệ nhi tử sao? Trẫm không ngại Dương Nhi có một nghĩa huynh đâu."
"Ngài…!"
Nam Cung Thác Nguyệt nói khiến Mộ Dung Khánh không cách nào để phản bác.
Gã tuy đọc sách nhưng chỉ đủ để viết chữ nghĩa. Cho nên việc kế nhiệm Thần tộc liền giao cho Dương Nhi từ nhỏ gánh thay.
Gã chỉ chăm chỉ luyện võ mà lơ là việc học. Thế nên giờ đây vì ít học gã không cách nào chống trả lại lời nói Nam Cung Thác Nguyệt.
Gã phải làm gì để đưa Dương Nhi thoát khỏi móng vuốt tên lưu manh này.
Khoảng một tháng trước, Mai Lan đột nhiên báo tin không thấy Dương Nhi đâu. Gã một bên vội vàng tìm thế thân đưa đến Lãnh cung, một bên tra khắp hoàng cung nơi Dương Nhi khả năng gặp nguy hiểm.
Vất vả một tháng trời, nào ngờ hôm nay gặp Từ tướng quân mới biết ngọc bội mình giao cho Dương Nhi lại nằm trong tay Hoàng thượng. Từ miệng Từ tướng quân, hắn mới biết đó là của tân thị Hoàng thượng vừa lập làm Vũ Quân kia.
Mộ Dung Khánh nghĩ đến tin đồn mấy tháng qua từ các đại thần, lại liên lạc với việc Dương Nhi mất tích. Gã liền chắc mười mươi, thị khanh mà Nam Cung Thác Nguyệt sủng nịnh ngoại trừ cháu mình Mộ Dung Thế Dương ra thì không ai trồng khoai đất này.
Mộ Dung Khánh thở dài một hơi, Dương Nhi chờ cữu cữu, cữu cữu nhất định sẽ đưa con ra khỏi đây, trong lòng nghĩ vậy ngoài mặt lại cúi đầu cung kính nói:
"Thần chúc Hoàng thượng cùng nghĩa đệ Mộ Dung lập nên lương duyên, phúc thọ thiên tề."
"Tốt." Nghe câu chúc của Mộ Dung Khánh, Nam Cung Thác Nguyệt vui như thắng trận, đôi mày giãn ra hỏi: "Vậy khi nào trẫm mới có thể thấy thiếp thư của ái phi."
Nhìn Nam Cung Thác Nguyệt lại làm ra một dáng vẻ ưu thương, đau lòng nói:
"Thứ cho thần không thể phục lệnh."
"Khanh muốn kháng chỉ." Nam Cung Thác Nguyệt lạnh giọng nói.
"Thần không dám, chỉ là thần không có thứ mà Hoàng thượng cần."
"Sao có thể."
Mặc cho Nam Cung Thác Nguyệt có tin hay không, Mộ Dung Khánh trong đầu vòng vo một vòng nghĩ nghĩ mà nói:
"Hoàng thượng hẳn biết cơ thể cùng sức khoẻ của Dương Nhi. À, là Dương Vũ quân."
Mộ Dung Khánh ý vị thâm trường nhìn Nam Cung Thác Nguyệt, chỉ có gã biết, cái xưng hô này khó coi thế nào.
Nhưng dưới ánh nhìn của kẻ ngồi trên ngự án chỉ có thể chậm rãi đổi xưng hô, tránh kẻ đó nghi ngờ.
"Sáu năm trước, khi thần nhặt được Dương Vũ quân, thân người đầy máu, chân tay bị đoạn, bị hạ ách dược, hạ hoan sinh dược, hạ thân bị thương. Thần đã cố hết sức mới cứu được nghĩa đệ, giúp y tránh quá khứ còn không kịp nào có thời gian mà đến quê nghĩa đệ lấy thiếp thư."
"Là kẻ nào hại y?"
Khoé môi Mộ Dung Khánh bất giác câu lên, chầm chậm nói:
"Thần nghĩ Hoàng thượng chỉ chiếm được thân xác nghĩa đệ, tâm hẳn vẫn thuộc về đệ ấy đi."
Mộ Dung Khánh như mĩa mai nói tiếp:
"Nếu Hoàng thượng muốn biết vì sao không tự hỏi, một khi ngày nhận được đáp án ắt hẳn cả thân lẫn tâm Dương Nhi đều thuộc về ngài."
"Trẫm chờ ngày đấy." Nam Cung Thác Nguyệt trầm giọng nói, dù có bao lâu đi nữa.
...
Ra khỏi ngự thư phòng, Mộ Dung Khánh nắm chặt mảnh ngọc chu tước trong tay đi đến một nơi vắng vẻ liền gọi ám vệ của mình.
"Phát lệnh Tước vương, khiển người trong cung đến Thiên Diệc điện, đưa tiểu chủ ly cung. Đây là tín vật chính minh thân phận."
Nói rồi Mộ Dung Khánh đưa ngọc bội của mình cho ám vệ, rất nhanh cả hai liền ly khai hai người, không ai từng thấy nơi đây từng có người.
Nam Cung Thác Nguyệt, ngươi cứ chờ đi, chờ trong giấc mơ của ngươi đấy.
Không nhắc đến chuyện ngươi là thân phụ Dương Nhi, chỉ nội việc ngươi hại chết mẫu thân y, tỷ tỷ gã. Dương Nhi sao có thể sao có thể chấp nhận ngươi?
Dương Nhi căm hận ngươi như thế, thì sao có thể biết thân phận rồi còn ở bên cạnh ngươi chứ?
Trừ phi có kỳ tích, nếu không đời này cả hai chắc chắn không có kết quả.
Cùng thân phụ, bối đức chi luyến, Dương Nhi còn chưa có cởi mở đến thế.
Thượng thiên, ngài đang chơi đùa điều gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.