Chương trước
Chương sau
"Hoàng thượng, thần thiếp có điều muốn nói."
Bất chợt một tiếng nói oanh vàng cất lên phá tan bầu không khí náo nhiệt nhưng đầy giả tạo trước mặt. Một loạt ánh mắt đổ dồn về phía tiếng nói đó, họ nhận ra nàng, Lâm thục tần, Lâm Tố Nga.
Lâm Tố Nga, là nữ nhi của một quan viên ngũ phẩm, vào cung trong một đợt tuyển tú, dung mạo chỉ có thể xem là thanh tú. Nhưng có tài đánh đàn ai nấy cũng phải ganh tỵ, từng suýt chết trong tay của Diễm thần phi, may mắn được Lý quý phi ra tay cứu giúp.
Sau liền như hình với bóng với Lý quý phi, là một “cái đuôi” đúng nghĩa. Nàng là thân mẫu của nhị công chúa, việc Lý quý phi không tiện ra tay thì nàng ắt sẽ đứng ra làm thay, ví dụ như lúc này đây.
"Ái phi cứ nói, không ngại."
Nghe tiếng nói trầm thấp ôn nhu của thánh thượng dành cho mình, mà Lâm thục tần cảm thấy như tiếng nói địa ngục chỉ chờ nàng nhảy vào. Nàng không đẹp, không có quyền lực trong tay, nhưng nàng không ngốc. Nàng được Lý quý phi giúp đỡ vì ca ca thất lạc từ nhỏ của nàng, hiện là ngự y ở thái y viện, đồng thời là ái nhân của Phó thống lĩnh trong hậu cung. Nàng không ngốc để nhận ra mình đang là con cờ trong tay Lý quý phi lúc này.
Lý quý phi dù được gọi là quý phi, nhưng trước mặt Hoàng quý phi lại thấp hơn một bậc, luôn có cảm giác bị Hoàng quý phi kém nàng ta về mọi mặt coi thường. Nên trước người khác Lý quý phi luôn tỏ ra một bộ dáng cao cao tại thượng, không chấp nhận ai trái ý hay khinh thường nàng ta.
Lần này đến đây, Lý quý phi chính là muốn giết gà dọa khỉ, cho người khác thấy địa vị bất khả xâm phạm của nàng.
"Hồi Hoàng thượng, công tử Vũ kể từ khi nhập cung chưa một lần đến thỉnh an quý phi, rõ ràng là không đặt quý phi vào mắt, người của Hình Trừng viện đến cũng không mời được người ra Nam Uyển.
Nên chúng thần thiếp mới cùng nhau đến đây, thỉnh tân đệ đệ đến Hình Trừng điện “dùng trà”, hỏi vì sao dám coi thường cung quy."
Lâm Tố Nga nhấn mạnh từ “dùng trà”, nói thật nhanh câu nói mà Lý quý phi muốn nàng nói trước mặt mọi người, cũng cam chịu vận mệnh không nằm trong tay nàng.
"Có chuyện này sao?"
"Hồi Hoàng thượng đúng vậy."
Sau, đồng loạt tiếng nói bất bình vang lên nói công tử Vũ xem thường Lý quý phi, xem thường họ ra sao. Ánh mắt họ lúc nói đều đưa về phía Thượng Chiêu Lý đang lộ ra dáng vẻ đáng thương bị người khinh thường.
"Tỷ tỷ đừng buồn, hoàng thượng sẽ làm chủ cho tỷ."
"Phải, nương nương, hoàng thượng sẽ làm chủ cho người, người đừng thương tâm kẻo sanh bệnh."
Nghe tiếng động viên của các tỷ muội thân thương, Lý quý phi cố nhích thân mình quỳ xuống hai tay chấp bên hông hành lễ, uỷ khuất nói. Loading...
"Thỉnh hoàng thương làm chủ cho thần thiếp. Thần thiếp thân là quý phi, nhưng lại bị một tân nhân không đặt vào mắt, khinh nhục như thế. Thần thiếp sao còn có thể tiếp tục quản lý hậu cung này."
"Thỉnh hoàng thượng làm chủ cho tỷ tỷ."
"Thỉnh hoàng thượng làm chủ cho nương nương."
Nam Cung Thác Nguyệt nhìn một đám người làm trò trước mặt. Lúc này hắn mới nhận ra hậu cung mình không biết từ khi nào đã phân phe phái, người của Lý quý phi thì ra sức muốn hắn trị tội Vũ khanh làm gương. Người Diễm thần phi thì như có như không im lặng nhìn trò trước mặt.
Hắn không thích màu sắc loè loẹt, nó làm hắn cảm thấy hoa mắt không nhìn nhìn rõ thứ gì ra thứ gì,. Vậy mà trước mặt đây lại có hơn bảy sắc cầu vòng, thiệt là muốn choáng, cố nén cảm giác khó chịu trong người, Nam Cung Thác Nguyệt ra lệnh cho cả đám người ngồi vào vị trí của mình.
"Đức Toàn, chuyện này là sao?"
Nghe tiếng gọi của Thánh thượng, Tổng quản Hình Trừng viện Đức Toàn lập tức chui ra khỏi đám đông, khom người cung kính thưa.
"Hồi hoàng thượng, đích thực như lời các nương nương, công tử Vũ từ khi nhập cung chưa một lần diện kiến các nương nương, thậm chí không thỉnh an Lý quý phi, coi thường cung quy, thị sủng mà kiêu…"
Vì muốn lấy lòng chủ tử, lại nghĩ Thánh thượng cũng như trước không quá quản hậu cung nên Đức Toàn cứ ra sức nói.
Ông thậm chí thêm mắm dậm muối cho câu chuyện có tính chân thật một chút. Nào là người Thiên Diệc điện khinh người thế nào, khinh thường các nương nương ra sao, bắt các nương nương phơi nắng ngoài điện thế nào…
Đã lâu chưa có cung phi nào dám vi phạm cung quy khiến Hình Trừng viện gần như chỉ được cái vẻ. Nay lại dịp may có thể giúp Lý quý phi lập uy với các nương nương công tử, dại gì không đổ thêm dầu vào lửa chứ.
"Thỉnh hoàng thượng răn dạy công tử Vũ, làm gương hậu cung."
Cuối cùng ông còn chốt thêm một câu kết thật là sinh động. Thế nhưng ông chờ mãi chờ mãi lại chẳng thấy hoàng thượng nói hay hành động gì. Tò mò ông đưa mắt lên nhìn thì thấy thánh thượng uy nghiêm nhìn mình chăm chăm không chớp, khiến ông run sợ rụt đầu lại không dám hó hé lấy một lời.
Chợt Nam Cung Thác Nguyệt đột nhiên gọi nhẹ.
"Quý phi!"
Đột nhiên bị gọi thẳng họ tên, Lý quý thoáng run rẩy, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy âm thanh lạnh buốt của nam nhân trước mặt lần nữa gọi.
"Lý quý phi!? Thượng Chiêu Lý!?"
Cả tên lẫn danh hào đều bị Nam Cung Thác Nguyệt kêu lên, khiến Lý quý phi thoáng lạnh người. Nàng ta cố gắng chấn định, từ tốn rời khỏi vị trí, cung kính thi lễ trước mặt Nam Cung Thác Nguyệt.
"Có thần thiếp."
"Lý quý phi." Nam Cung Thác Nguyệt lại gọi nhẹ.
"Thần thiếp tại." Lý quý phi vẫn nhẹ giọng hồi đáp nhưng trong giọng nói đã có chút lo lắng.
"Lý. Quý. Phi …" Nam Cung Thác Nguyệt gọi lần nữa, giọng nói chậm rãi lại có chút nhấn mạnh, khuôn mặt lạnh băng nhìn Lý quý phi.
"Thần … thần thiếp tại."
Lần này nàng đã thật sự biết cái gọi là sợ, giọng run rẩy ấp úng tưởng như không thể thốt thành lời. Nàng không hiểu mình đã làm gì sai mà Thánh thượng lại gọi nàng như vậy, nếu có sai có bị trách phạt cũng phải là tên nam sủng hạ tiện kia chứ.
"Nàng là Lý quý phi, quý phi!?"
Nam Cung Thác Nguyệt nghi vấn nhìn nàng, thế nhưng hỏi lại là Vệ Mẫn đứng sau mình, Vệ Mẫn thân là thân tín của Hoàng thượng tự nhiên hiểu ngài muốn làm gì, cúi người thành thật thưa.
"Hồi hoàng thượng, đích thực là quý phi, không giả."
"Lý quý phi, nàng thật là quý phi ư?" Giọng Nam Cung Thác Nguyệt có chút nghi vấn, hỏi: "Là trẫm nhớ nhầm hay Đức tổng quản già rồi nên lãng trí, cả cung quy cũng nhớ lầm."
Lầm??? Ông sao có thể nhớ lầm cung quy được, Đức Toàn ông còn phải dựa vào cung quy để sống mà.
"Vệ Mẫn, điều thứ nhất trong cung quy của quyển cung phi là gì?"
"Hồi hoàng thượng, là bộ cung phi quyển ba điều thứ nhất là 'Lễ, chính, thứ'. Hoàng hậu là chính, phi tử là thứ. Người có thể nhận “lễ*” của các cung phi chỉ có chính thê của Hoàng thượng, chính cung nương nương, Hoàng hậu”.
(lễ*: ở đây là buổi thỉnh an buổi sáng của các cung phi, khác với lễ thỉnh an buổi trưa của các hoàng tử và hoàng nữ.)
Chính sảnh nháy mắt như chìm trong bóng tối, người người run rẩy.
"Lý quý phi, nàng nói, nàng là quý phi hay là hoàng hậu của trẫm, mà dám nhận thỉnh an của các phi tử khác."
Giọng Nam Cung Thác Nguyệt rất từ tốn, nhưng từ ngữ lại như đao kiếm, bén nhọn như muốn giết chết người đối diện.
Lý quý phi bị ánh nhìn như nhìn kẻ chết của Nam Cung Thác Nguyệt làm cho hoảng sợ. Nàng ta cố lấy lại bình tỉnh, cung kính thưa.
"Hoàng thượng, người hiểu lầm, thần thiếp không có ý đó."
Chúng cung phi ở đây đều có thể nghe rõ đâu đó trong giọng nói Lý quý phi lộ chút run rẩy.
"Thế ý nàng là gì?"
Nhất thời bị Nam Cung Thác Nguyệt vấn ngược lại, Lý quý phi nào trả lời được. Nhưng rất nhanh đầu nàng hoạt chuyển, nảy ra một ý.
"Hoàng thượng, quý phi mà các muội muội nói là Hoàng quý phi tỷ tỷ, không phải thần thiếp, ngài hiểu nhầm thần thiếp rồi."
Lời của Lý quý phi khiến người có mặt nơi đây đều ngợt mặt ra.
Tất cả không thể tin rằng Lý quý phi lại kéo Hoàng quý phi vào việc này. Ngẫm lại cũng phải, Hoàng quý phi vừa nhập cung đã là nhất giai phi, nếu không phải vô tự có lẻ vị trí hoàng hậu nàng ấy cũng đã ngồi. Địa vị như thế, lấy nàng ra gánh tội là thích hợp nhất.
Lâm thục tần cũng nhanh nhảu đáp tiếp lời Lý quý phi.
"Vâng, hoàng thượng, quý phi mà thần thiếp là Hoàng quý phi ạ, không phải Lý quý phi, là thần thiếp vụng miệng nói không rõ ràng."
Nhưng Diễm thần phi nào để Lý quý phi được như ý. Nàng ta cũng xen vào vài câu khóe miệng.
"Lâm thục tần cũng quá vụng về đi, Hoàng quý phi và Lý quý phi khác biệt thế nào, sao có thể không phân rõ chứ."
"Phải à, Lâm thục tần sao có thể lầm lẫn lớn như thế!?"
Họ, ngươi một câu ta một câu đều muốn hạ bệ đối phương. Mãi cho đến khi nghe Vệ Mẫn khắng giọng vài tiếng mới chịu im lặng.
Thấy tất cả đã chịu im lặng, Nam Cung Thác Nguyệt mới trầm giọng hỏi.
"Trẫm còn chưa có lãng tai đến nổi nghe không các ngươi nói là quý phi hay Hoàng quý phi."
Nhất thời cả phòng lại im như chim cút, không dám có một hơi thở mạnh.
Mà Nam Cung Thác Nguyệt cũng không có ý định làm rõ chuyện này, nên rất nhanh hỏi sang chuyện khác.
"Ý các nàng là đang bất bình thay cho Hoàng quý phi?"
Tất cả cung phi đi theo Lý quý phi tất nhiên nhanh chóng đồng loạt gật đầu tỏ ý đúng thế. Diễm thần phi lúc này cũng không xen miệng vào, mặc họ bày bố cho Hoàng quý phi đang nghĩ bệnh trên giường kia.
"Hóa ra ... trước nay các nàng luôn thỉnh an Hoàng quý phi?"
"Vâng hoàng thượng. Tuy Hoàng quý phi luôn cáo bệnh, không cần chúng thần thiếp thỉnh an nhưng lễ không thể phế. Chúng thần thiếp cũng không dám bất kính, luôn đúng hạn ngày ngày thỉnh an Hoàng quý phi tỷ tỷ." Lý quý phi cung kính đáp.
"Lễ không thể phế. Hay cho câu lễ không thể phế." Nam Cung Thác Nguyệt đột nhiên hằn giọng nói, "Trẫm là thấy các ngươi sớm đã ném cung quy đi đâu hết rồi."
Lời của Nam Cung Thác Nguyệt khiến chúng cung phi nhất thời không rõ, một đầu mịt mù mò không rõ ý hoàng thượng.
Nam Cung Thác Nguyệt không chờ họ nhận ra đã nói tiếp.
"Xưa nay, chỉ có thứ thỉnh an chính."
Ngừng một chút, Nam Cung Thác Nguyệt lại lạnh giọng nói.
"Trẫm còn chưa cử hành đại hôn, chưa lập hậu thì lấy đâu ra chính thê, lấy đâu ra Hoàng hậu cho các ái phi thỉnh an, hửm?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.