A Tự nằm im trên giường như cái xác, lười nhác thổi tung những sợi tóc mái trước trán bay lên bay xuống. Sống với Miên Viễn hắn rất vui, nhưng ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ xong lại dậy ăn tiếp thì có vẻ hơi kỳ quặc, chẳng khác gì con heo cả. Hắn xoay người sang, dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên tấm lưng của Miên Viễn. Miên Viễn vẫn chưa ngủ, cảm nhận được động tĩnh bèn quay mặt trở ra nhìn hắn: "A Tự sao vậy?"
"A Viễn à, ngày mai ngươi lại xuống núi mua thịt sao?"
Miên Viễn gật nhẹ: "A Tự cần mua thêm gì sao? Đừng ngại cứ nói."
"Cũng không phải. Ta ở trên núi này chán quá, hay là ngươi dẫn theo ta cùng xuống núi đi."
Miên Viễn trầm ngâm: "Dưới núi rất hiểm ác, ngươi lại bị mất trí, rất dễ để kẻ khác thừa cơ trục lợi. Ở trên núi vẫn an toàn hơn."
A Tự băn khoăn: "Đám hoa mà ngươi cố sức trồng lần trước đã chết hết rồi."
"Ta có thể trồng lại đám khác."
"Nhưng chỉ có thể duy trì vài ngày sẽ lại chết thôi. Nếu ngươi còn không cho ta xuống núi ngắm nhìn mọi thứ, ta cũng sẽ héo chết như bọn chúng mất. Cùng lắm, ta hứa ngươi đi đâu thì ta theo đó, tuyệt đối không rời khỏi ngươi nửa bước."
Miên Viễn vươn tay ra áp lên mặt hắn, đổi giọng bi thương cùng cực: "A Tự, ngươi thật sự không thích nơi này đến vậy sao? Lẽ nào có ta cùng ngươi ở đây vẫn chưa đủ sao?"
A Tự chớp mắt, vì sao Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-no/2614333/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.