Từ câu nhắc của Uyển Như, Ngọc Cầm dần dần cảm nhận được sự nguy hiểm đang vây quanh. Nàng ta tính quay đầu bỏ chạy nhưng mất quay đầu lại thì đằng sau Uyển Như bị Sở Tiêu lợi dụng sơ hở tạo ra một luồng sóng xung kích bay đến chỗ nàng.
Uyển Như không cẩn thận đã trúng nguyên đòn nặng. Nàng bị đánh hất văng ra xa.
Uyển Như nằm trên đất, đầu óc chóng váng, mờ ảo. Trước khi vào lâm vào trạng thái bất tỉnh thì nàng chỉ kịp nhìn thấy Cẩm Ngọc đang cố gắng chạy thoát khỏi Sở Tiêu. Nhưng bất ngờ nàng ta lại bị quỷ tân lang mê hoặc và dẫn dụ quay đầu lại.
Bước chân chậm rãi từ từ đi đến gần hắn ta.
Cơ thể nàng không thể gắng gượng được để cuối cùng mọi thứ đen kịt đi. Nàng bất tỉnh nhân sự, mọi chuyện còn lại bây giờ chỉ có thể nhờ vào Bạch Tiếu.
Không biết nàng đã bất tỉnh trong bao lâu nhưng nàng cảm nhận được như trời đang đổ mưa. Những giọt nước mưa ấy cứ trút thẳng xuống vào gương mặt nàng, buộc phải mở mắt ra.
Khi nàng tỉnh thì đập vào mắt Uyển Như đầu tiên là khuôn mặt xinh đẹp của kẻ vô hồn đang khóc nức nở lên, đôi mắt thì đỏ hoe, tóc xõa dài trên bờ lưng rộng lớn khiến Bạch Tiếu trông yếu đuối và kiệt quệ vô cùng.
Khi thấy nàng mở mắt, giọng hắn run run nói.
"Công... chú... chúa."
Tay hắn giơ ra toàn máu với máu. Y phục đỏ hòa cùng cảnh lệ trông hắn bi thương vô cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3444577/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.