Da mặt dần dần nóng bừng, hai cái má hồng ửng đỏ như cái hai cái bánh bao đang ở trong nồi hấp thoát hiện lên. Nàng ngượng ngùng quay mặt đi, lọng tóc ấy cũng trượt khỏi tay hắn.
Nàng lắp bắp, chữ ở trong cổ họng.
"Vậy... vậy mai người đi cùng ta đi diệt...."
Chưa nói xong không biết Tuyết Lam lấy được phong thư khi nào và đọc lấy nó, hắn nói.
"Vậy mai người sẽ đi tinh luyện rồi sao? Cho ta với được không?"
Hắn nghiêng đầu đợi chờ câu trả lời từ nàng. Nàng bị cái nhìn cái chờ đợi đấy mà áp lực, bối rối nói.
"Được được thôi."
Tuyết Lam đã nhận được câu trả lời liền biến mất ngay sau đó. Hắn tan biến vào không trung để lại cho nàng chút sự bối rồi, bồi hồi mãi không bị thổi bay đi.
Nàng thở dài rồi cầm lấy phong thư đầu nghĩ đến chuyện vừa nãy miệng nàng không tự chủ được mà mỉm cười.
Nắng dịu chiếu vào tấm thân mảnh mai, nhỏ bé đầy vết xước mơ hồ.
Một chiếc ô vươn ra che lấy cho nàng. Uyển Như quay đầu lại thấy Bạch Tiếu. Hắn điềm tình nhìn lá thư rồi nhìn nàng nói.
"Đến bây giờ nàng vẫn chưa quyết định là ngày mai có đi hay không hả?".
Ánh nắng tà chiều không quá gay gắt buổi trưa cũng chẳng quá rực rỡ như nắng ban mai. Nó đã mang màu màu vàng đậm trước khi chạm đến màu cam.
Đôi mắt đen nháy đã được nó điểm tô màu vàng thần sắc. Nhưng vẫn không thay đổi nhưng có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392738/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.