Nàng đã nhanh chóng đoán ra được đó là Tuyết Lam hóa thành liền nói."Ta không biết nó tự nhiên vào đây. Có lẽ là mèo của sủng phi nào đó lạc vô đây."
Nhất Sinh đi đến định bắt nó đi thì mèo trắng đi chuồn nhanh rồi nhảy lên vai nàng. Uyển Như thấy Tuyết Lam có vẻ không muốn bị bắt đi liền nói.
"Đây có lẽ là con mèo của sủng phi nào đó lạc vô đây. Người cứ để ta mang nó đi trả."
"Chẳng phải vừa nãy công chúa đau bụng lắm sao?"
Vì mải cứu Tuyết Lam nàng đã quên mất phải diễn. Mặt nàng đơ ra một hồi rồi nói.
"Giờ ta hết đau bụng rồi. Ta đi đem trả con mèo này đây."
Nhanh như chớp nàng ôm mèo chạy biến khỏi chỗ đó ngay lập tức. Đi đến một chỗ khuất ngồi xuống cạnh tường thở hồng hộc vì mệt.
Khi nhịp thở ổn định hơn thì Tuyết Lam cũng trở về hình dạng cũ nói.
"Công chúa, người đã nợ ta một ân tình rồi đó."
Nàng tức giận nói. "Nợ gì chứ chẳng phải là ta đã cứu người khỏi thái sư đó sao. Lúc đó người tự nhiên biến làm mèo làm chi? Biến ra chỗ khác là được."
Hắn đột nhiên quay mặt đi nói nhỏ với chính mình.
"Biến thành mèo còn được nàng ấy ôm chạy đi chứ."
Nàng nghe thấy hắn lẩm bẩm tò mò nói. "Hả, người nói gì cơ?"
Tuyết Lam quay mặt về phía nàng cười tươi nói.
"Đâu có gì đâu. Ta muốn xem ai đã bắt công chúa ngồi chép phạt thôi."
"Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392736/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.