Hắn ta lấy từ tay áo ra hai viên xúc cảm mân mê nó một lúc, nói."Liệu yêu đan mình có hấp thụ được không nhỉ?" 
Bên này, Uyển Như vẫn trách móc Tuyết Lam vì việc làm hồ đồ của hắn. 
"Giả dạng người đã chết, không hay đâu. Tốt nhất là nên để mọi người biết sự thật." 
Tuyết Lam hậm hực nói. "Công chúa chẳng biết suy nghĩ gì hết. Bây giờ mà ta đi người đến con muỗi cũng không đánh bại được đấy." 
Nàng phì cười quay người rời đi nhưng vẫn không quên đáp trả một cú tát trời giáng cho Tuyết Lam. 
"Lần sau ta không dùng đến đội pháp sư nữa đâu." 
Tuyết Lam không ngờ nàng ra nước đi này, nổi đóa nói. 
"Được rồi, đến lúc bị mấy con quỷ cho vô miệng thì cũng đừng gọi ta đấy." 
Thấy nàng không quay đầu liền bỏ đi hướng khác. 
Còn về nàng, nàng lại có một suy tính cho riêng mình: Nói là vậy chứ Tuyết Lam vẫn rất được việc. Mà mình hiện tại cũng không có chứng cứ để vạch tội hắn. Đành thôi. À cũng phải kêu Khiêm ca hủy bỏ việc tu dưỡng luôn mới được. 
Trong thời gian nghỉ dưỡng ấy thì bất ngờ có một vị khách không mời mà tới. 
Thanh Yên đang hớn hở nói chuyện với nàng. 
"Công chúa, biết không? Hôm nay thái tử không biết đào đâu ra thiên sơn tuyết liên tặng người đấy." 
Nàng đang nằm phơi người trên giường tre buổi sáng sớm. Nghe tin động trời này nàng liền bật dậy nói. 
"Cái gì thiên sơn tuyết liên á? Hắn ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392732/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.