Nàng nghiến răng, nghiến lợi nghĩ: Biết là kế hoạch là có rủi ro. Nhưng không nghĩ nói lại mất kiểm soát đến vậy. Giờ phải làm gì bây giờ?
Chục phút trước.
Đội của pháp sư và nàng cũng tụ họp để bàn kế hoạch. Bạch Tiếu hăng hái phổ biến kế hoạch của mình vạch ra.
"Sau khi nghe câu chuyện của quỷ hoa đỏ từ trưởng làng. Thì tên trưởng làng có nhắc đến thư của Chu Thiển sau khi tự tử ở kinh đô."
Nàng nhíu mày nói. "Hắn tự tử ở kinh đô? Tại sao vậy?"
Bạch Tiếu điềm tĩnh nói như chuyện này chẳng có gì bất ngờ.
"Là do biết tin Hiên Liên chết ở quê nhà. Sau khi làm đám hỉ để làm tròn chữ hiếu hắn đã tự vẫn theo nàng ta."
Nàng cúi gằm mặt xuống nói. "Thật vậy sao..."
Lời của nàng nói ra có vẻ nhẹ nhàng,an xuôi, điềm đạm nhưng bên trong chất chứ bao suy nghĩ tơ tình:
Hiên Liên, nàng đã thực sự tìm được người mình yêu thật sự rồi. Còn mình thì sao?
Nàng lại nghĩ đến Hạo Khiêm và Tinh Mỹ lại nhớ đến Đan Hồng và Dự Chính. Tâm can nàng lại nhói lên cảm giác mệt mỏi, cô độc.
Bạch Tiếu nhìn chằm chằm nàng từ nãy giờ. Hắn thường rất giỏi đoán tâm ý của người khác nhưng không hiểu sao riêng nàng lại làm hắn bối rối, mơ hồ vì không thể hiểu được lòng nàng.
Lão Nhị thấy nàng mất tập trung, liền đánh thức nàng khỏi giấc mơ say. "Công chúa, người có sao không?"
Uyển Như giật mình nhẹ, tâm trí bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392728/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.