Nàng chạy loạn trong đêm tối, không ngừng tìm kiếm Bạch Tiếu.
Lão Nhị thấy nàng sốt sắn thế nói.
"Người đó rất quan trọng với công chúa sao?"
"Rất quan trọng."
Lão Nhị đột nhiên trầm lặng một khoảng. Cho đến khi hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng của hoa phúc an nói.
"Công chúa, ở gần đây có quỷ hoa đỏ."
Lão tam lon ton chạy theo nãy giờ sợ sệt nói.
"Máu, có mùi của máu."
Nàng dừng chạy nói. "Gì máu, sao ta không ngửi được gì vậy?"
Lão Nhị giải thích. "Mũi của lão tam rất thính với máu, có lẽ..."
Lão Nhị ngập ngừng như muốn e ngại chuyện gì. Nhưng nàng thì khác, cứu người khác mới là điều nàng đặt lên hàng đầu hiện giờ.
"Ở đâu vậy?."
Lão Tam chỉ tay về hướng Bắc. Nàng liền tức tối chạy theo hướng đó.
Cả đám chạy được trăm mét thì thấy Bạch Tiếu đang bị quỷ hoa đỏ bắt gặp.
Mười mấy phút trước.
"Ngươi thật sự là người ở đây không vậy? Sao mãi chưa ra được khỏi chỗ này?"
Yến cô nương bị Bạch Tiếu nghi ngờ về xuất thân tức giận nói.
"Công tử và ta giờ đã chung thuyền rồi. Giờ người lại nghi ngờ ta sao?"
Ở trong rừng hoang vắng hai con người yếu đuối đang nương tựa vào nhau.
Đột ngột một luồng gió lạnh thổi vào sống lưng của hai người. Yến Tử sợ hãi ôm thân người nói.
"Này, ta nghĩ chúng ta nên chạy khỏi đây càng nhanh càng tối thôi."
Một giọng nói đầy mê muội, ẩn tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392724/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.