Lần này nàng hóa trang thành nam không để mình làm nữ nhi nữa. Một phần để thuận tiện hơn phần còn lại là để Bạch Tiếu gặp ai cũng nhận nàng là thê tử.
Về đêm gió lùa vô xe ngựa, nàng thì đã ngủ thiếp đi. Bạch Tiếu mở cửa để ngước nhìn ánh trăng và một kẻ lạ mặt khác trèo trên nóc xe ngựa.
Hai người nói chuyện gì đó rồi người áo đen cũng rời đi.
Bạch Tiếu đóng cửa rèm lại. Lấy từ trong túi đồ của mình một quyển sách có tên trường thê lương. Hắn định mở ra đọc thì Uyển Như lại ngọ nguậy vì lạnh.
Bạch Tiếu nhanh chóng đóng cửa lại lôi ra một cái chăn rồi đắp cho nàng.
Hắn đang ngồi xa nàng rồi tiến lại gần nàng để đắp chăn chung với nàng.
*Sáng hôm sau tại Cử Tri
Đầu nàng đột nhiên đau như búa bổ, cổ thì đau đến tê dại. Ắt hẳn là do nàng đã ngủ với tư thế không thoải mái. Nàng làm thế để hắn nằm xuống nệm còn mình thì ngồi trông Bạch Tiếu.
Nhưng nàng đâu có ngờ từ đêm qua đến sáng nay hắn tựa vai mình ngủ.
Uyển Như thức giấc thấy cái cảnh đáng xấu hổ này liền đẩy hắn hắn nói.
"Này tỉnh dậy mau cho ta?"
Bạch Tiếu bị đẩy ra xa liền tỉnh giấc nhưng đầu óc vẫn đang còn ở trạng thái mơ màng nói.
"Mới sáng sớm mà nàng dậy sớm thế?"
"Ta đã phần chỗ trống lớn để người nằm rồi sao người lại chẳng hiểu vậy?"
"Nàng đâu có nói đâu?"
Bị nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392720/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.